🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc này, Phần Phiêu Tuyết trong bộ váy ngắn đỏ rực đứng ở ven hồ tạo nên một bức tranh đầy thi vị.

"Xem ra có người nhanh chân gianh trước rồi, phải cố gắng thôi. Nếu như mình có thể thu phục thiên hỏa thì Phần Long Bát Hoang sẽ có cơ hội tiến thêm một bước. Mình sẽ vượt xa Tinh Tử Hàng!"

Phần Phiêu Tuyết hiểu rằng mặc dù mình đã tu luyện Phần Long Bát Hoang đến đại thành nhưng lại bị hạn chế bởi địa hỏa, dẫn đến tiến độ tăng rất chậm.

Không thể bỏ lỡ cơ hội này!

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang không ngừng bơi sâu xuống hồ. Ngay khoảnh khắc Phần Phiêu Tuyết xuống nước, hắn lập tức cảm giác được khí tức của một địa hỏa khác.

Khí tức của hai loại địa hỏa, có vẻ Phần Phiêu Tuyết của Phần Vân Cốc cũng đến đây rồi.

Nghĩ lại cũng đúng, địa hỏa rất dễ bị thiên hỏa dẫn dắt nên việc hai nữ tử đi tới nơi này trong vô thức cũng là lẽ hiển nhiên.

Hắn thì đi được tới đây nhờ mối tương quan đối địch giữa các thiên hỏa.

Trong quá trình lặn sâu xuống hồ, tuy trong cơ thể Mục Vỹ có chứa Hắc Ngục Ngân Thủy nhưng vẫn không thể bỏ qua sức ép khổng lồ của nước.

Dưới áp lực ngày một lớn, Mục Vỹ nhận ra bên dưới có một lá chắn trong suốt.

"Có kết giới nữa à?"

Mục Vỹ ngẩn người một lúc rồi tiến tới.

Nhưng ngoài dự đoán, hắn đi thẳng qua kết giới trong sự bảo bọc của Hắc Ngục Ngân Thủy.

Tước Thải Y theo sau hắn sát sao thì không được may mắn như vậy.

Cô ấy thấy Mục Vỹ đi qua kết giới thì mau chóng xông tới.

Nhưng lại đập vào đó cái rầm rồi văng ngược trở lại.

'Á ... "

Tước Thải Y hoảng sợ hét lớn. Cô ấy vừa xoa chỗ bị đau, vừa tức tối nhìn bóng lưng đi nhanh như thỏ của Mục Vỹ.

Kiếm sấm sét lóe sáng lần nữa trong tay.

Uỳnh ...

Sức mạnh sấm sét khổng lồ là thế nhưng chỉ để lại mỗi một vết rách trên kết giới

Tưoc Thai Y tức đen nỗi tho hồng hộc.

"Sao tên khốn kia đi qua được mà mình không được?"

Cô ấy bực mình quá, chém mấy nhát lên kết giới.

Giờ phút này, Mục Vỹ đã đến đáy hồ.

Nền đất dưới đáy hồ sạch sẽ chứ không phải đầy phù sa như Mục Vỹ tưởng tượng.

Dõi mắt nhìn đâu cũng thấy san hô đỏ.

Những san hô này mọc rất nhiều dưới đáy hồ.

Nhưng chúng nó không di chuyển, chỉ nhẹ nhàng đung đưa theo làn nước.

Mục Vỹ dừng bước quan sát, cuối cùng vẫn vào trong. Đi gần nửa canh giờ, hắn mới tới trung tâm của rừng san hô.

Nơi đó có một lễ đài bằng đá đứng sừng sững. Trên thạch đài có gắn chín hạt châu màu đen phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh.

"Hồn Tâm Châu!"

Thấy chín hạt châu rực rỡ kia, Mục Vỹ mừng rỡ dừng chân.

Hồn Tâm Châu đem lại rất nhiều công dụng bổ ích cho võ giả.

Kể cả đối với võ giả cảnh giới Vũ Tiên, linh hồn ảo đã biến thành linh hồn thật cũng vậy. Họ vẫn cần Hồn Tâm Châu.

Hạt châu thần kỳ này thật sự là một món quà tuyệt vời để võ giả có thể tăng cường lực linh hồn của mình.

Không khác gì thánh khí.

Nếu người sử dụng là võ giả cảnh giới Tam Chuyển thì nó tương đương thánh khí hạ phẩm, nhưng roi vao tay cuong giả cảnh gioi Vũ Tien tang thứ bảy thậm chí tầng mười thì có sức công phá ngang ngửa thánh khí cực phẩm.

Phải công nhận khả năng tăng cường lực linh hồn của nó cực kỳ đáng sợ.

Mục Vỹ cuỗm chín viên hồn châu vào túi ngay và luôn.

Chín viên Hồn Tâm Châu có tổng giá trị còn cao hơn cả chín món thánh khí.

Đồ rơi từ trên trời xuống, dại gì không lấy!

Đùng đùng ...

Ngay lúc Mục Vỹ cất chín viên Hồn Tâm Châu đi thì mấy tiếng nổ vang lên liên hồi, mặt đất chấn động.

"Không ổn rồi!"

Mục Vỹ sực nhớ ra Hồn Tâm Châu là một hạt châu hiếm có, chỉ xuất hiện khi một thứ được sinh ra.

Thiên hỏa! Phe Hồn Tâm Hỏa!

Mục Vỹ lấy kiếm Phá Hư ra ngay lập tức, chém một nhát.

Đung như dự đoan, chín viên Hồn Tâm Châu biến mất, rừng san hô rực đỏ cử động.

Trong phút chốc, vô số san hô điên cuồng dựng lên lao về phía Mục Vỹ.

"Soạt soạt soạt", kiếm khí được giải phóng, Mục Vỹ dùng hết sức lực bay vụt ra ngoài.

Phải rời khỏi đây, nếu không hắn sẽ chết rất thảm!

"Ơ? Sao tên này chạy về rồi?"

Tước Thải Y cũng vừa lúc thành công mở một kẽ hở trên kết giới.

Soạt một tiếng, Mục Vỹ bay ra khỏi vết rách.

"Đa tạ nhá!"

Mục Vỹ nói cảm ơn rồi đi ngay.

"Ngươi ... Á!"

Tước Thải Y vừa quay lại đã thấy một biển máu kéo nhau xông về phía khe hở của kết giới. Cô ấy há miệng hoảng sợ hét toáng, đạp lên Thất Vũ Thải Y của mình chật vật bỏ trốn.

"Rốt cuộc tên biến thái nhà ngươi đã làm cái quái gì vậy?"

Dù hiện giờ cô ấy là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất đi chăng nữa cũng không dám đối đầu trực diện với cơn hồng thủy đỏ như máu ấy.

Chưa kể, mấu chốt là Mục Vỹ không bị ảnh hưởng bởi sức ép của nước nhưng cô ấy lại có.

Công dụng của Thất Thải Vũ Y bị giảm đi đáng kể, ngay cả kiếm sấm sét cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng.

Do đó, bơi lên, ra khỏi hồ rồi tìm kiếm thiên hỏa cũng không muộn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.