🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vù ...

Đúng lúc này, vị trí của bảy ngọn núi trên bầu trời của núi Thiên Tuyển bắt đầu lung lay.

Bảy ngọn núi đang tự di chuyển.

Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn cả là sự biến đổi của chúng lại rất phù hợp với khí thế của đất trời, vị trí của bảy ngọn núi tạo thành hình của bắc đẩu thất tinh

"Bắc Đẩu Thất Tinh Trận?”

Mục Vỹ hơi ngẩn người.

“Những năm qua đều như vậy nên năm nay cũng thế, núi Thiên Tuyển này rất huyền bí, vào trong rồi đừng quá quan tâm đến bảo vật, tính mạng mới là quan trọng nhất!”

"Chưởng môn cứ yên tâm!"

Mục Vỹ mỉm cười, Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện cũng âm thầm có sự chuẩn

bị.

Phía sau ba người họ là cac Thiên Kiếm Tử được chọn của Thiên Kiếm Sơn.

Điều khiến Mục Vỹ ngạc nhiên là Bạch Đồ Gian cũng nằm trong số này.

“Bạch sư tỷ đã trở thành Thiên Kiếm Tử rồi u?"

"Nhờ công của Chu sư huynh, viên đan dược cửu phẩm ấy đã giúp ta vượt qua cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín và tiến vào cảnh giới Chuyển Thể!", Bạch Đồ Gian cười nói: "Ta đã vượt qua nhiều vòng tuyển chọn và đứng thứ sáu trong các Thiên Kiếm Tử, vì thế mới có cơ hội vào Thiên Tuyển Sơn".

Ra là vậy!

Mục Vỹ gật đầu rồi không nói gì nữa.

Lúc này, bảy ngọn núi đó đã ổn định vị trí.

Chúng xếp thành hình của bắc đẩu thất tinh.

Nhưng Mục Vỹ nhìn kiểu gì cũng thấy ngọn núi đầu tiên trông rất kỳ cục!

Nó giống hệt như một ngôi mộ, khiến người ta thấy rất khó chịu.

"Núi Thiên Tuyển đã mở, các đệ tử mau tiến vào, thời gian chỉ có ba hơi thở thôi!", Tinh Vô Cực hô lớn lên.

Một không gian bồng bềnh bất chợt xuất hiện trên bầu trời của núi Thiên Tuyển, sau đó mọi người đều nhanh chóng biến mất.

Thấy các đệ tử đều đã tiến vào trong, chưởng môn của bảy thế lực lớn đều có vẻ trông chờ.

Dù số đệ tử có thể rời khỏi núi Thiên Tuyển luôn chưa bằng một nửa số đi vào, nhưng số bảo bối mà họ mang về cũng đủ để bù đắp cho những tổn thất đó.

Neu họ thương xot cho đe tử của mon phai mình thì cu tang khong thực lực cho thiên tài của các môn phái khác.

Vì vậy dù có sợ tổn thất đến mấy thì họ cũng phải chịu, vì không có mất mát thì sao gặt hái được thành quả, đây là một đạo lý hiển nhiên!

"Ha ha, Thiên Ngọc Tử này, không ngờ đệ tử của môn phái ông cũng giỏi ra phết đấy!", Thạch Phá Thương đi tới cạnh Thiên Ngọc Tử rồi cười nói: "Còn biết giấu nghề nữa, đúng là không đơn giản!"

“Gì đến mức ấy, nhưng Thiên Kiếm Sơn ta có mười đệ tử đi vào Thiển Tuyển Sơn là đủ rồi!"

“Mong là đủ!"

Thạch Phá Thương mỉm cười rồi không nói gì nữa.

Đương nhiên ông ta có thể nhìn ra Mục Vỹ không ra tay là vì không muốn để lộ thực lực.

Nhưng trong núi Thiên Tuyển đâu chỉ có một trăm đệ tử, ngoài ra còn có vô vàn nguy hiểm, các con thánh thú hung dữ, thậm chí là rất nhiều con quái thú cùng hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt.

Sống chết thế nào chưa ai biết được!

Kể cả có giành được bảo bối thì khéo cũng biến mất trong chớp mắt.

"Hi vọng bọn họ có thể trở về bình an!"

Thiên Ngọc Tử thở dài nói.

“Đúng, hai đại mỹ nữ ấy mà chết thì phí lắm!”

Xà tôn giả bứt dứt nói.

"Ông không lo cho Vỹ Mộc à?"

"Lo cho han làm gì? Nếu tiểu tử ấy mà chết thì chắc một trăm thiên tài tiến vào trong chuyến này không ai sống sót ra ngoài được đâu. Hắn đã thiêu Xà Tôn Phong của ta thành tro bụi, ta còn chưa tính sổ với hắn thì thôi!"

Thiên Ngọc Tử chỉ biết cười khổ khi thấy dáng vẻ cười cợt của Xà Tôn.

Không phải ông ta không tin Mục Vỹ, mà bởi cuộc thi này rất nguy hiểm, sơ suất một cái là chết thật ngay!

"Mẹ kiếp, nơi quái gì thế này?"

Sau khi đi vào thông đạo đó, thoáng cái Mục Vỹ đã thấy cảnh tượng trước mắt đã thay đổi hoàn toàn.

Bảy ngọn núi đó vẫn đứng sừng sững trước mắt hắn.

Nhưng rõ ràng chúng đã ở gần trong gang tấc, song Mục Vỹ bay cả nửa canh giờ mà vẫn chưa tới.

Lúc này, bốn bề xung quanh đều có một màu đỏ máu, thậm chí đến mặt trời cũng có màu này.

Nói chính xác thì là màu đỏ của lửa.

Mục Vỹ ngẩng đầu lên thì thấy vô số các quả cầu lửa đang rơi xuống người hắn.

“Mưa cầu lửa à? Đùa nhau chắc!"

Mục Vỹ biến sắc mặt rồi vội vàng lùi bước.

Âm ...

Mặt đất màu đỏ như lửa chợt vang lên tiếng nổ inh tai nhức óc.

Nhìn từ xa, các quả cầu lửa trông chỉ bé như bàn tay, nhưng khi chúng rơi xuống thì lại có đường kính cả trăm mét.

Ngoài ra, hơi nóng hầm hập đó cũng khiến người ta thấy khiếp sợ.

Khí tức của thiên hoa!

Mục Vỹ ngẩn ra, khi liên tục né các quả cầu lửa ấy, hắn đã ngửi thấy mùi của thiên hoả trong không khí.


Bây giờ, han đã dung hợp hai loại thiên hoa và hình thành Diệt Hồn Hắc Viêm, nếu có thể thu thập thêm một loại thiên hoa nữa thì thực lực của hắn sẽ mạnh hơn.

Điều quan trọng nhất là hắn sẽ vận chuyển Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí nhanh hơn, nguyên khí tu luyện cũng mạnh hơn.

Chẳng trách Tru Tiên Đồ bảo vào núi Thiên Tuyển rồi, tự khắc hắn có thể tu luyện môn võ kỹ này thành công!

Ra là vậy!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.