"Ô? Được đấy, chắc han loại kiếm tâm cậu lĩnh ngộ là Tịch Diệt rồi. Kiếm chỉ đến đâu, nơi đó sẽ quy về tịch diệt, quy về hư vô. Chẳng mấy ai có thể lĩnh ngộ kiếm tâm đến tầng hai ở cảnh giới của cậu đâu".
Thiên Ngọc Tử cười nhẹ, rút tay về.
Nhưng Muc Vỹ vẫn cảm nhận được sức mạnh to lớn của ông ta ngay khoảnh khắc đó.
Nếu như han không lầm thì kiếm tâm của Thiên Ngọc Tử là kiếm tâm Khô Diệt, ít nhất là ở tầng bảy. Ngoài ra, Mục Vỹ cũng thấy rất kiên kỵ cảnh giới cao tột bậc của ông ta nữa.
Ngay thời điểm tiếp xúc với nhát kiếm vừa rồi, những tưởng mọi bí mật của hắn đều bị vạch trần vậy.
"Kiếm tâm của ta mang tên Khô Diệt, có nghĩa là rút cạn mọi thứ, khá giống với kiếm tâm Tịch Diệt của cậu nên sau này nếu có thắc mắc gì trong ngộ đạo có thể tới hỏi ta".
"Vâng!"
Thiên Ngọc Tử có vẻ rất vui, ông ta nói với Xà tôn giả: "Thôi ông đừng lúc nào cũng xị mặt nữa, mau đi lấy vật liệu xây lại cung điện đi".
"Biết rồi!"
Xà tôn giả tức tối đáp rồi quay sang, thấy Mục Vỹ càng bực mình hơn.
Hắn nở nụ cười lúng túng rồi hối hả bỏ chạy.
"Chạy? Chạy đi đâu? Ta phải xây lại cung điện nên cần người lắm, tìm cho ta mau lên!"
"Vâng vâng!"
Mục Vỹ hết cách, nhún vai, chỉ biết cười trừ với y.
Thời gian dần trôi, trận đấu Thiên Tuyển mà bảy tông môn ước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3744878/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.