"Đùa thôi!", Xà Tôn cười ha ha: "Cô đừng lo gì cả, Xà Tôn ta ăn nằm với nhiều người nhưng có quy tắc rõ ràng. Chỉ thích người tự nguyện chứ không ép buộc đâu!”
"Nói đi, chuyện gì đấy?"
Xà Tôn cười thoải mái, từ đầu đến cuối vẫn dán mắt vào ngực Bạch Đồ Gian, con ngươi láo liên đầy dâm dục.
Bạch Đồ Gian chang biết nói gì trước người được mệnh danh là thầy luyện đan giỏi nhất Thiến Kiếm Sơn như Xà Tôn đây, nói: "Ta phát hiện ra một chuyện lạ, cỏ Bách Xuyên kết hợp với hoa Ngân Hạnh có thể chữa trị ngoại thương của võ giả!"
"Gì?"
Xà Tôn nghe Bạch Đồ Gian nói xong thì ngẩn người.
"Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh ... "
Y nhíu mày nhưng mắt vẫn nhìn ngực Bạch Đồ Gian cham chẳm, tay thì cầm hai gốc dược thảo lên mà sờ soạng.
"Xà Tôn! Tiền bối nhìn sai chỗ rồi!"
Bạch Đồ Gian hét.
"Đâu có, sờ mềm lắm, thích quá trời!"
Bạch Đồ Gian đỏ mặt, phụng phịu: "Ta đang nói cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh cơ mà".
"Thì ta cũng đang nói ngực cô ... Khụ khụ khụ, ta cũng đang nói cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh mà!", mặt Xà Tôn đỏ bừng, y ho mấy tiếng rồi nói: "Chờ lát nhé, ta đi kiểm tra xem".
Câu vừa dứt, Xà Tôn biến mất một lúc rồi lại xuất hiện.
"Là thật!", y thình lình hiện ra như một trận gió thoảng, hỏi: "Sao cô biết?"
"Thật ư?"
Bạch Đồ Gian cũng ngỡ ngàng.
"Không phải ta mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3739553/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.