🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mạc vương!

Địch vương!

Vu thần!

Mục Vỹ lạnh lùng nhìn ba người bất chợt xuất hiện đó.

Quả nhiên Vỹ Thăng Không đã chuẩn bị mọi việc đâu vào đấy, hai năm trước và cả bây giờ cũng vậy.

“Vỹ Thăng Không, hôm nay chắc chắn Mục Vỹ ta sẽ giết ông ở đây!"

Mục Vỹ nhìn Vỹ Thăng Không rồi lạnh giọng nói.

“Ngông cuồng đấy!"

Mạc vương cười lớn nói: "Này tiểu tử, ta thấy ngươi mới là cảnh giới Chuyển Thể nhưng đã có thân thể phi phàm, hay để ta thử tài năng của ngươi trước nhé!"

Khi mạc vương bật cười, khí tức mạnh mẽ tuôn trào.

Mục Vỹ cất kiếm Phá Hư đi, sau đó nhìn mạc vương với vẻ lạnh băng.

Có tiếng xé gió vang lên, hai người họ lập tức biến mất, ngay sau đó có một âm thanh chói tai vang lên rồi lan rộng.

Âm ...

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, bụi bay khắp trời.

Tiếp đến là tiếng xương nứt gãy.

Mạc vương tái mặt, buộc phải lùi bước.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Mục Vỹ, mạc vương lại tỏ rõ sự kinh ngạc và chấn động!

Mục Vỹ chỉ nhìn mạc vương rồi phất ống tay áo, mỉm cười.

Dù Mục Vỹ chỉ có cảnh giới Chuyển Thể, nhưng trước khi Huyết Kiêu tan biến đã để lại sức mạnh huyết sát trong cơ thể hắn, dù ở tiểu thế giới Tam Thiên thì đây cũng là sức mạnh đẳng cấp.

Những sức mạnh này đã thay đổi cơ thể của Mục Vỹ, mạc vương cứ tưởng là mình mạnh, nhưng thật ra lại rất nực cười!

“Mạc vương, mất mặt quá đấy!"

Địch vương cười lớn rồi bước ra.

Tiếng ầm ầm vang lên từ trong cơ thể ông ta, một luồng khí tức thô bạo như con mãnh thú lan ra từ cơ thể.

Luồng khí tức này không giống của võ giả, mà như xuất phát từ cơ thể của thánh thú mạnh mẽ.

"Bổn vương từ nhỏ đã sống ở Bắc Địch, thời tiết ở đó rất giá lạnh, điều kiện tự nhiên thì khắc khổ, nhưng đã tạo nên sự mạnh mẽ và khả năng chịu khổ cực cho võ giả của Bắc Địch ta.”

Địch vương tự đắc nói: "So với Trung Châu Đại Lục được tu luyện một cách an nhàn như các ngươi mà nói thì Bắc Địch chúng ta phải lớn lên trong môi trường thập tử nhất sinh, thế nên ngươi ... chết đi!"

Địch vương sầm mặt rồi hét lên một tiếng, ông ta gập người xuống như con tôm rồi không ngừng tích tụ sức mạnh.

Một luồng sức ép khủng khiếp khiến mọi người đều thấy mình như đang run

lên

"Man khí của Bắc Địch!"

Thấy khí thế xoay chuyển mạnh mẽ quanh người địch vương như cơn gió lốc, Hoang Trác Thiên biến sắc mặt.

Bốn khu vuc Đong Hoang, Tay Mac, Nam Man va Bac Địch luon bị coi là làm nền cho Trung Châu, chỉ có Trung Châu mới là trung tâm của Thiên Vận Đại Lục.

Lúc trước, bọn họ rất muốn cạnh tranh với Trung Châu, nhưng các thế lực ở đây quá mạnh, dù bọn họ có liên thủ lại thì cũng không địch được nổi.

Bây giờ, Đông Hoang nhận được lời mời của Vỹ Minh, còn Tây Mạc, Nam Man và Bắc Địch thì nhận của nhà họ Vỹ, bọn họ đã có cái cớ để tiến vào Trung Châu, vì thế đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực để tạo dựng vị trí.

Cho nên lần nay, dù phải thi triển hết thực lực của mình ra thì địch vương cũng phải giết Mục Vỹ cho bằng được.

“Ha ha ... Man khí của Bắc Địch cơ à! Địch vương, xem ra ông cũng tốn công ra phết nhỉ? Vậy thì ta cũng không nhập nhằng nữa".

Mạc vương cười lớn, cánh tay gãy đã bị ông ta xoay một vòng, tiếng rắc rắc vang lên, mạc vương biến sắc mặt, ông ta hất tay mấy cái, lại có một loạt âm thanh vang lên, cánh tay của ông ta đã lành lặn như ban đầu.

"Ở Tây Mạc chúng ta ngoài sa mạc ra thì chẳng có thứ gì, hoang mạc rộng lớn đã nuôi dưỡng chúng ta trưởng thành".

Mạc vương cười lớn rồi giơ tay lên, uỳnh một tiếng, đột nhiên có một thác nước bằng cát cao cả chục nghìn mét xuất hiện sau lưng ông ta.

Thác cát này đâm thẳng lên trời như sóng biển, sau đó cuốn về phía Mục Vỹ.

Cùng lúc đó, vu thần đứng một bên cũng đứng thẳng người dậy, miệng lẩm bẩm những câu chữ quái dị, ngay sau đó các con quái trùng màu đen kêu vù vù bay khắp trời.

Lúc này, các tướng lĩnh của ba khu vực đều đang thi triển tài năng của mình, để vây Mục Vỹ vào giữa.

Tương tự như ở phía dưới, ba phía của thành Vỹ chợt có tiếng gào thét vang

lên.

Các đoàn quan ồ ạt tập trung ở khắp các phía của thành Vỹ, nhìn kỹ có thể thấy có hàng triệu võ giả mặc y phục khác nhau đang tiến tới tấn công.

Võ giả của bốn thế lực lớn vốn đã bị chiến sĩ của Đông Hoang bao vây, nhưng đột nhiên lại có hàng triệu binh sĩ khác xuất hiện, chặn chiến sĩ của Đông Hoang lại.

Lần này đổi lại là chiến sĩ của Đông Hoang đã bị bao vây.

Trông thấy cảnh tượng này, Hoang Trác Thiên biến sắc mặt.

“Hoang chủ, chỉ cần ông không ra tay thì ta cũng sẽ không làm gì hết, được không?"

Vỹ Thăng Không đứng cạnh Hoang Trác Thiên, hấp háy mắt nói.


Nếu cứ thế này thì phe thất bại sẽ là bọn họ mất!

“Giết!"

Nhưng khi cục diện đang thay đổi thì chợt có các tiếng hô vang lên trong hàng triệu đại quân đó.

Liên tiếp có các bóng người xuất hiện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.