Vương Chí Kiệt đứng cách đó một đoạn xa trông thấy cảnh tượng này thì đập tay, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
"Toi rồi, toi thật rồi! Nó mạnh thế thì chúng ta đối phó sao đây? Hết đường lui thật rồi!", Vương Chí Kiệt vô cùng xoắn xuýt.
Lần này là xong thật rồi!
Lần nào Mục Vỹ thoát chết cũng rất ly kỳ, nhưng lần này, chính mắt ông ấy đã nhìn thấy sự mạnh me của con rồng lửa đó đã cuốn hắn vào trong biển lửa.
Nó chỉ nhổ một bãi nước bọt cũng đã có thể thiêu chết cường giả cảnh giới Tam Chuyển, nếu nó thật sự ra tay thì có mười nghìn Mục Vỹ cũng sẽ chỉ có một kết cục chung là đi chầu diêm vương thôi.
Quần thể núi không ngừng lún xuống, đòn đánh cuối cùng của con rồng lửa đã khiến đáy động rộng rãi này trở nên lảo đảo.
Vương Chí Kiệt méo mặt, quay người rời đi.
May mà Mục Vỹ chưa bảo ông ấy ra tay, không thì chắc bây giờ cả hai đều chết cả rồi.
Nhưng ông ấy phải nhanh chóng báo tin này ra ngoài cho mọi người của Vỹ Minh biết.
Bay giờ, thủ lĩnh chính của bốn thế lực xâm chiếm cùng năm thế lực lớn như Tụ Tiên Các đều đã chết, các thế lực lớn của Đại Lục đã có thể bắt tay nhau để đuổi dị tộc đi.
Có thế nào thì ông ấy cũng phải báo tin này cho người của Vỹ Minh biết đã.
Uỳnh ...
Hoang chủ Hoang Trác Thiên của Đông Hoang đang chỉ huy các chiến sĩ chờ ở bên ngoài núi Đại Hoang. Trước đó, ngoài người của Lôi Thần Cốc và điện Tam Cực ra thì chưa có thêm thế lực nào khác xuất hiện.
Bây giờ, núi Đại Hoang đồ sộ đang rung chuyển mãnh liệt, khói bụi mịt mờ, ngọn núi cao sừng sững bắt đầu nghiêng ngả.
"Hoang chủ ... "
"Mau đi xem thế nào, quốc sư vẫn đang ở bên trong, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì".
Hoang Trác Thiên biến sắc mặt, vội hạ lệnh.
Nhưng núi Đại Hoang nằm rạp xuống đất như long mạch giờ lại không ngừng lún xuống, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, nhìn từ trên xuống có thể thấy long mạch đang bắt đầu chìm xuống, đất đá nổ tung, các con dị thú đua nhau chạy ra ngoài.
“Hỏng rồi ... "
Trông thấy cảnh tượng này, Hoang Trác Thiên tái mặt, không nhịn được lẩm bẩm.
Vương Chí Kiệt đứng trên không trung quan sát tất cả, sau đó thở dài một hơi rồi vội quay người rời đi.
Bên trong Vỹ Minh ở Trung Châu.
Vương Chí Kiệt đứng trong đại sảnh nhìn mọi người, các vệt nước dãi trên người ông ấy bay tứ tung, từ lúc quay về đến giờ, mồm miệng ông ấy luôn hoạt động hết công suất.
"Vương điện chủ, ý của ngài là sư phụ chưa chết, nhưng đã đi vào núi Đại Hoang và bị con rồng lửa ăn thịt, sau đó ... lại chết rồi!"
"Ta không bảo nó chết, chỉ là đoán thế thôi!"
Vương Chí Kiệt nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp: "Mục Vỹ là người tốt nên sẽ gặp sự lành thôi, chắc không có nguy hiểm gì đâu, chúng ta cũng đã thấy nó gặp dữ hoa lành mấy lần rồi mà, lần này chắc cũng thế".
Nghe thấy vậy, mọi người đều gật gù.
"À, mà sao có mỗi mấy người các ngươi ở Vỹ Minh thế?" trông thấy có lác đác vài người, Vương Chí Kiệt ngạc nhiên hỏi: "Tâm Nhi đâu? Hay lại bận bịu nghiên cứu trận pháp gì rồi? Còn minh chủ hiện tại Tần Mộng Dao của các ngươi nữa, đâu cả rồi?"
Nghe Vương Chí Kiệt hỏi vậy, sắc mặt của bọn họ đều trở nên mất tự nhiên.
"Có chuyện gì rồi à?"
Vương Chí Kiệt cảm thấy có điều bất thường nên hỏi dồn dập.
"Vương điện chủ, nhị su mẫu ... nhị su mẫu bị bắt rồi ạ!", Mặc Dương cúi đầu, không nhịn được đáp.
Mục Vỹ vắng mặt, gã là đồ đệ mà không chăm sóc sư nương chu đáo nên trong lòng thấy vô cùng hổ thẹn.
"Chuyện là thế nào?" Vương Chí Kiệt hỏi: "Bây giờ, người mạnh nhất ở Trung Châu chỉ có Vỹ Thăng Không, Lôi Chấn Tử và Thánh Khuyết thôi, còn ai có thể lẻn vào Vỹ Minh để bắt cóc người được?"
Thấy mấy người họ im lặng không đáp, Vương Chí Kiệt đập bàn bụp một cái rồi quát: "Nói mau!"
“Vương điện chủ, ngài đừng nổi giận!"
Te Minh tiến lên nói: "Nhóm Mặc Dương về vốn là bởi Lâm Hiền Ngọc bảo chúng vãn bối lập đại trận để làm loạn ở biên giới Vân Châu, chặn đường Ma tộc và bộ tộc Cốt Yêu ở đó, đồng thời liên kết với điện Tam Cực đến tiến hành vây đánh. Thêm vào đó, bốn đại hoang vương của Đông Hoang cũng sẽ ra tay, để đánh tan đại quân của đám dị tộc".
“Chúng vãn bối cũng không rõ tại sao Lâm Hiền Ngọc lại làm như vậy, nhưng sau khi y nói chuyện với đại sư nương thì đại sư nương đã hạ lệnh, chúng vãn bối cũng không ngờ là sư phụ vẫn còn sống!"
“Nhưng lúc chúng vãn bối chiến thắng trở về thì có mấy người lạ mặt mặc áo đạo sĩ, phần ngực có thêu các ký tự trận pháp không nói không rằng rồi bắt nhị sư nương đi ... "
Bắt đi?
Vương Chí Kiệt ngẩn ra.
"Thế Tieu Hắc đâu? No là thần thú, đến Vỹ Thăng Không còn sợ nó cơ mà!"
“Tiểu Hắc cũng bị bắt rồi ạ!"
Vương Chí Kiệt đơ luôn.
Đến thần thú Tiểu Hắc cũng không đánh lại được những người đó, vậy họ rốt cuộc là ai?
"Tần Mộng Dao đâu?"
"Đại sư nương, Lâm Hiền Ngọc và Vạn tiên sinh đã đến Ma Uyên để cứu phụ thân của sư phụ rồi ạ. Bây giờ đang không có cao thủ ở Ma Uyên nên chắc họ sẽ thành công thôi".
Mặc Dương tái mặt đáp.
Thấy gã hình như cũng đang bị thương rất nặng nên Vương Chí Kiệt không hỏi gì nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]