Chỉ là tiếng nhắc nhở này vang lên quá muộn!
Âm ...
Ầm ầm ầm ...
Ngay sau đó, tiếng nổ ầm vang khắp thành Đông Vân, khiến đất trời rung chuyển.
Giờ phút này, toàn bộ đều bị nổ tung.
Tất cả mọi thứ đều bị tám viên Cửu Thiên Lôi Châu nổ tan thành tro bụi.
Tiếng ầm ầm kéo dài gần chục phút mới ngừng. Các võ giả cảnh giới Niết Bàn đang bay lơ lửng trên không trung đều bị dư âm vụ nổ là sức mạnh lôi chấn động rơi thẳng vào trong vụ nổ.
Đội quân hai trăm nghìn người của Ma tộc và gần chục nghìn cao thủ của Thất Tinh Môn đều biến mất. Thỉnh thoảng có mấy bóng người bay ra khỏi làn khói xám mù mịt bao quanh điện Khiếu Nguyệt cũng vô cùng thê thảm, tay chân đứt lìa.
Một vụ nổ khiến người ta chìm vào tuyệt vọng!
“Vỹ Thăng Không, ông thấy sao?"
Trên gương mặt tái nhợt của Mục Vỹ lộ ra một nụ cười mỉm. Hắn nhìn Vỹ Thăng Không châm chọc hỏi.
Tám viên Cửu Thiên Lôi Châu đủ để nổ tung xác ông đấy.
"Được lắm, Mục Vỹ. Ngưoi không còn tám viên Cửu Thiên Lôi Châu nữa, để xem bây giờ ngươi còn chống lại ta bằng cách nào?", lão ta cười phá lên: "Sự sống chết của Ma tộc thì liên quan quái gì tới ta? Bọn chúng chết là đáng đời. Nhưng ngươi không còn thủ đoạn giữ mạng nữa, ngươi chống lại ta kiểu gì? Chỉ bằng thứ kiếm tâm nửa mùa ngươi còn chưa lĩnh ngộ được hết kia sao?"
Giờ phút này, khí thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3732889/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.