Phụt ...
Nụ cười trên mặt Mục Vỹ vụt tắt, hắn hộc ra một ngụm máu tươi, thậm chí gan cũng vỡ vụn rồi theo máu ra ngoài.
Bây giờ, hắn rất mạnh, thậm chí có thể nói là khủng khiếp. Nhưng dưới đòn tấn công của cường giả cảnh giới Vũ Tiên, đại trận đã bị phá, vì nối liền thành một thể với đại trận nên hắn cũng bị thương nặng.
Điều mà hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra!
“Vỹ Nhi ... "
"Không sao! Lão quỷ già, con chưa chết được đâu!", Mục Vỹ xua tay nói: "Nhưng đại trận bị phá rồi, chỉ e Vỹ Minh sẽ ... "
“Bây giờ là lúc nào rồi mà con vẫn còn lo chuyện này?"
Mục Thanh Vũ khẽ quát: "Lát nữa, ta sẽ chặn mười người họ lại, con hãy nhân đó mà chạy đi, biết chưa? Con hãy rời khỏi Trung Châu, khi nào có thể báo thù thì về".
"Cha đùa kiểu gì thế? Con trông giống kẻ nằm gai nếm mật sao?"
"Con ... "
“Cha đừng nói nữa, họ không cho chúng ta thời gian dông dài đâu", nói rồi, Mục Vỹ nhìn bốn đại ma hoàng và Vỹ Thăng Không đang bao vây tới, sau đó cười khổ.
Trông thấy đám người đó, Mục Thanh Vũ sa sầm mặt, cờ Ma Thiên chợt xuất hiện, vô vàn ma khí của ma quỷ lập tức vây quanh người ông ấy và Mục Vỹ.
"Các vị, chúng ta đều đã thấy rõ sự hung hãn của cha con Mục Thanh Vũ rồi, vì thế bây giờ phải nhổ cỏ tận gốc. Nếu không, mười hoặc hai mươi năm nữa, Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3732885/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.