"Ngươi cũng xứng đấu với ta sao?"
Ánh mắt Tinh Bình Ngọc nhìn Mục Vỹ tràn ra sát khí sắc bén.
Mặc dù hắn ta rất sợ tên của Mục Vỹ, sợ Vỹ tôn giả từng khiến hắn ta sợ mất mật.
Thế nhưng người trước mắt không phải Mục Vỹ kia, không phải cao thủ vô địch mà hắn ta khiếp sợ.
Sau khi nhìn thấy Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã, hắn ta lại càng không e dè gì, một lòng thèm muốn hai người phụ nữ này.
Ở một bên khác, Mục Vỹ nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Tinh Bình Ngọc, thanh trường kiếm của hắn cũng toả ra sát khí dạt dào.
Người này có ý đồ xấu với hai người vợ của hắn, không giết không được!
Hắn chỉ đang nghĩ xem nên giết hắn ta thế nào!
"Tự chọn một kiểu chết cho mình đi!", Mục Vỹ lạnh lùng nói.
"Người nên nói câu này phải là ta mới đúng chứ Mục minh chủ!", Tinh Bình Ngọc hào hứng nhìn Mục Vỹ, trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc la bàn.
Chiếc la bàn chỉ toàn một màu đen tuyền, sức mạnh sao trời khủng khiếp từ nó tản ra bốn phía.
"Người của thanh địa Trì Dao nghe lệnh tấn công thành Đông Vân. Ai có thể cướp được hai người đẹp kia về cho ta sẽ được thưởng một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm!"
Tinh Bình Ngọc quát lớn một tiếng. Đám người Dao Phá Phong tức thì xông lên.
Bọn họ không dám không ra trận. Dù không được ban thưởng Linh Tinh, bọn họ cũng phải giết lên.
Bởi vì bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3731585/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.