"Uống trà? Được thôi, nhưng Mục minh chủ phải tháo cái mai rùa ra thì bọn ta mới vào thành uống trà được chứ!", Tử Nặc lạnh lùng nói.
“Haizz! Các người không tháo được cái mai rùa của ta đâu, thế thôi bỏ qua vụ uống trà vậy! Ta thật sự không hiểu ma hoàng đại nhân của các ngươi nghĩ gì mà lại phái các ngươi đến đây, thế là coi thường Vỹ Minh ta rồi!"
“Ngươi ... "
"Tên này quỷ kế đa đoan, đừng tranh cãi với hắn!", Tử Tước lên tiếng khuyên
nhủ
Mục Vỹ nhếch mép cười nhìn bốn người đó rồi lại nói: "Lui binh xong thì nhớ bao vây thành Đông Vân ta thật kín vào, nhưng đại quân của các ngươi đừng có áp sát quá, kẻo không nửa đêm nửa hôm lại có mưa bom rơi xuống là chết cả lũ đấy, chậc chậc ... "
"Ngươi uy hiếp ta?"
“Nào dám!”
Mục Vỹ rụt cổ lại nói: "Nếu cả bốn triệu đại quân của Ma tộc đều chết ở chỗ ta thì làm nghẽn nguồn nước mất, khéo còn phải mất dăm bữa nửa tháng mới dọn hết xác!"
“Ngươi ... "
Tử Nặc tức giận ngút trời, cô ta nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy sát ý.
Tuy nhiên, dù cả bốn ma vương cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám bọn họ liên thủ lại với nhau cũng không thể xê dịch Huyền Vũ Phi Thiên Trận được một chút nào, còn Mục Vỹ thì cứ trốn mãi ở bên trong, không chịu ra ngoài.
Điều này thật sự khiến họ phải bó tay!
"Tạm biệt các vị nhé! Đêm đi ngủ nhớ cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3730706/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.