Thành trì kiên cố nhất?
Vỹ Minh bây giờ không phải là thành trì kiên cố nhất của Trung Châu sao?
“Thầy Mục, có phải thầy sắp dẫn mọi người rời khỏi Trung Châu không ạ?", Hoàng Vô Cực bước ra từ đám đông, quan sát quảng trường trống rỗng rồi hỏi.
"Không lẽ thầy đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó nên chúng ta mới phải bỏ đi ạ?", Cảnh Tân Vũ ngẩn ra.
“Không phải chứ, chúng ta mới đến đây được bao lâu đâu!", Tiêu Khánh Dư tiếp lời.
Hiên Viên Giá vỗ trán rồi nói: "Thế là xong! Thầy Mục, thầy đừng nói chuyện này với những người khác vội, cứ nói cho chúng trò trước, trong phòng trò vẫn còn ít tiền để dành".
Mục Vỹ nhìn mấy người đó rồi rút kiếm Hắc Uyên ra.
“Thầy Mục, thầy làm gì thế ạ?"
"Trước khi đi, ta phải chém đứt mấy cái đầu thiếu suy nghĩ của các trò thì mới không bị kẻ thù truy đuổi, kẻo các trò mà đi theo ta thì sớm muộn cũng chết cả lũ!
Ớ!
Nghe thấy thế, bốn người lập tức lùi bước.
“Sư phụ, người nói đi ạ, rốt cuộc người định làm gì?"
"Cứ xem đi!", Mục Vỹ nói: "Tất cả mọi người đã đi ra ngoài hết chưa? Phòng luyện khí, luyện đan và nhà kho đã kiểm tra xong chưa?"
“Rồi ạ!"
“Tốt!"
Mục Vỹ gật đầu, nhìn khoảng không trống trải trước mắt, hắn khẽ thở ra một hơi rồi giơ hai tay lên, điện Khiếu Nguyệt to bằng bàn tay như cái gò đất đen dần mọc lên trong tay hắn.
"Tiếp theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3729282/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.