Nghe Mục Vỹ nói vậy, Hắc Ngục Ngân Thuỷ bừng lửa giận.
Chục nghìn năm qua, từ một tia linh thức đến nay, nó đã có sự thay đổi rất lớn, bây giờ sao nó chịu để một con người hậu bối thu phục?
"Ngươi sai rồi!"
Mục Vỹ luôn giữ vẻ lạnh lùng nói: "Từ giây phút ngươi tới đây, ngươi đã được định trước sẽ trở thành vật tế cho Mục Vỹ ta rồi".
Mục Vỹ!
Nghe thấy cái tên này, Hắc Ngục Ngân Thuỷ đờ ra.
"Không thể, không thể nào!"
"Sao ngươi có thể là Mục Vỹ được? Hắn đã quy tiên từ lâu rồi, hắn của năm xưa mạnh hơn ngươi rất nhiều, loại cặn bã như ngươi mà cũng dám mạo danh hắn ư?”
Mục Vỹ cười khổ lắc đầu.
Giờ Mục Vỹ đã hiểu tại sao khi bị đám Quân Vô Tà nói mạo danh chính mình, Vạn Vô Sinh đã giận dữ đến vậy.
Bây giờ, khi gặp tình huống tương tự, hắn thật sự cũng đang sôi lửa giận.
“Ta đã nói rồi, khi ngươi đến đây đã được định trước tất cả mọi thứ của ngươi đều thuộc về ta, bởi lẽ điện Khiếu Nguyệt này chính là của Mục Vỹ ta".
Mục Vỹ khẽ hô lên rồi tung một chưởng ra.
Uỳnh uỳnh ...
Cả đại điện dường như rung chuyến.
Một luồng ánh sáng màu đen che phủ dưới chân Mục Vỹ
Bịch bịch ...
Ngay sau đó, khoảng không bên trên đại điện đã có rất nhiều các giá gỗ hình con chữ xuất hiện.
Những chiếc giá gỗ ấy rơi xuống ầm ầm, bao phủ hoàn toàn Hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3728814/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.