Chương trước
Chương sau
Răng rắc, lôi long và hoả long đã cắn xé hai cái đầu đó, phụt một tiếng, máu tươi toá ra.

“Lão quỷ kia, còn gì muốn nói không? Không thì ông chết được rồi đấy!"

"Có! Năm xưa, phụ thân ngươi đã cướp được cờ Ma Thiên - một trong bốn món bảo bối của Ma tộc, chính vì món đồ này nên cha ngươi mới bị phế. Vỹ Vu đã kể chuyện này cho Vỹ Thăng Không, ha ha ... "

Hai cái đầu của Mạnh Nhất Phàm đã bị cắn nát, ông ta cười thảm thiết nói: “Vỹ Vu, những chuyện đã làm ngày xưa, giờ ông không dám nhận à?"

"Ha ha ... Vỹ Vu, đừng trốn nữa, người chết tiếp theo sẽ là ông đấy. Nhà họ Vỹ các người tưởng phế bỏ Mục Thanh Vũ rồi là nhà họ Mục sẽ xong đời à? Các người chẳng thể ngờ nhà họ lại có một thiên tài khác là Mục Vỹ xuất hiện đúng không, hắn sẽ sống mái với các người ..

Phụt ...

Mạnh Nhất Phàm còn chưa nói dứt câu, kiếm Hắc Uyên đã xuyên qua đầu ông ta.

Mạnh Nhất Phàm phụt một tiếng, cơ thể nhanh chóng khô quắt, máu huyết trong cơ thể chảy hết ra ngoài, mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi.

Mục Vỹ thu kiếm Hắc Uyên về rồi mỉm cười nhìn nhạc mẫu của mình.

Trì Tân Nguyệt cười đáp lại ngượng ngạo, cơ thể không nhịn được mà phát

run.

Mục Vỹ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư, mà có thể xử lý Mạnh Nhất Phàm một cách nhanh gọn như vậy, như thể Mạnh Nhất Phàm chỉ là một món đồ chơi trong tay hắn.

"Tiểu Hắc!"

Lúc này, những kẻ khác đều đang chạy trối chết, còn Tiểu Hắc thì vẫn say sưa đuổi theo, vì thế Mục Vỹ mới phải gọi nó về.

“Chẳng trách ngươi lại tanh đến thế, nhìn cái miệng đầy máu me của ngươi kia".

Mục Vỹ không nhịn được nhíu mày lại.

Gâu gâu ...

Tiểu Hắc biến lại thành kích cỡ bình thường rồi sủa gâu gâu nhìn Mục Vỹ với vẻ kích động.

“Ngươi là thánh thú đấy!"

Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Suốt ngày chỉ sủa gâu gâu thôi, chẳng biết nói năng gì cả, mà còn tự đắc vênh váo! Đúng là mất mặt!”

Ång ẳng ...

Tiểu Hắc kêu lên mấy tiếng rồi cúi đầu xuống, bày ra vẻ đáng thương.

“Thôi được rồi, ta sẽ giúp ngươi, cứ yên tâm!"

Mục Vỹ xoa đầu Tiểu Hắc rồi an ủi nói.

Tiểu Hắc là Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, cùng đẳng cấp với Thanh Ngọc Hoa Kỳ Lân nên việc biết nói là điều đương nhiên. Nhưng hàng chục nghìn năm qua, Tiểu Hắc không hề nói chuyện, điểm này khiến Mục Vỹ của khi ấy thấy bế tắc, không biết đã xảy ra sai sót ở đâu.

Nhưng bây giờ, sau khi suy nghĩ, Mục Vỹ thấy Tiểu Hắc đã bị biển đổi ở một bộ phận nào đó nên mới thành ra thế này.

Nhìn một người một chó thế này, Trì Tân Nguyệt chỉ thấy đầu mình ong ong.

Con người này vô cùng khủng khiếp, còn con chó kia trông cũng rất biến thái.

Quả nhiên cái gì liên quan đến Mục Vỹ này cũng phi phàm, hèn chi con gái bà lại thích hắn.

"Nhạc mẫu đại nhân, người không sao chứ ạ?"

Trì Tân Nguyệt cười lúng túng nói: "Chỉ là ta bị thương không nhẹ, chắc phải mất một thời gian mới hồi phục được".

“Vâng!"

Mục Vỹ nhìn ra xa rồi nói: "Trong điện Khiếu Nguyệt rất nguy hiểm, bao năm đã trôi qua nên có rất nhiều các sinh vật lạ tới đây, chúng ta phải thật cẩn thận!"

Các sinh vật lạ ư?

Nghe thấy thế, Trì Tân Nguyệt gật đầu.

“Vỹ Vu, ta biết ông vẫn ở trong điện Khiếu Nguyệt, có trốn cũng vô dụng thôi, bởi ta mà muốn tìm thấy ông thì cực kỳ đơn giản!"

Mục Vỹ chợt nhìn ra phía xa rồi hô lớn lên.

“Mục Vỹ, Vỹ Vu ấy rất nham hiểm, hơn nữa còn lợi hại hơn cả Mạnh Nhất Phàm và Quân Vô Tà, cậu không được khinh thường ông ta đâu đấy".

"Nhạc mẫu đại nhân, con chưa bao giờ coi thường bất kỳ kẻ địch nào".

Hai người và một chó cùng nhau tiến bước, đi về phía các cung điện.

Thi thoảng, Tiểu Hắc lại lao nhanh lên phía trước rồi sủa ầm ĩ hay hít hít ngửi ngửi.

Vì đã ở trong điện Khiếu Nguyệt cả chục nghìn năm nên nó rất quen thuộc với nơi này.

Cùng lúc đó, nhóm Kim Linh đang đứng dưới đáy biển rồi ngước nhìn lên trên.

“Đại nhân, tất cả những người trốn ra đều bị chúng ta giết sạch rồi, không một tên nào chạy thoát cả”, một ma tướng chắp tay rồi nói.

"Ùm, ta biết rồi!"

Kim Linh nói: "Thuộc hạ của Quân Vô Tà, Thánh Vũ Phong và Mạnh Nhất Phàm đều chạy ra ngoài, xem ra bên trong đang đại loạn rồi".

Ma Bức cười lạnh nói: "Loạn thì cang tốt, lần này chung ta có thể kéo một mẻ lưới luôn".

“Ừm!", Vũ Dạ Lang cười nói: "Phen này, chúng ta mà lập được đại công thì kiểu gì ma sử Sát Minh cũng có thưởng".

"Đừng nghĩ đến chuyen lập công vội!"

Kim Linh bình thản nói: "Chúng ta cứ chờ ở đây đã, nếu lát nữa không có ai đi ra ngoài thì chúng ta mới đi vào trong, không chỉ có con người mới biết tới đạo lý ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi đâu".

"Được!"


Đại điện này đứng sừng sững vô cùng có khí thế, so với nó thì các đại điện ở xung quanh như đèn dầu với trăng sáng, cực kỳ u ám.

Mục Vỹ đi đầu tiến về phía đại điện đó, Trì Tân Nguyệt theo sát phía sau, không biết vì sao trước mắt bà lại xuất hiện một ảo giác.

Mục Vỹ cứ như là vua chúa của nơi này!

Mà lần này, hắn chỉ đang quay về chốn cũ thôi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.