Toà cung điện này vô cùng tráng lệ với khí thế đồ sộ.
Dù đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng dường như trước mặt họ vẫn có những khí thế ngất trời xuất hiện.
Mục Vỹ đang trốn ở một góc chỉ biết sụt sịt khi chứng kiến tất cả.
Rất rất nhiều năm về trước, hắn là một Tiên Vương phi phàm, khi đặt phong ấn ở đây, hắn cứ ngỡ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa, không ngờ hôm nay hắn lại đến đây với một thân phận khác.
Xoạt ...
Song, khi mọi người đang sững sờ, một bóng người đã tiên phong đi vào các cung điện đó trước.
“Các vị đừng quên mục đích chúng ta đến đây chuyến này. Vào vực bắt cá không bằng về sông kết lưới, nơi có phong ấn luôn có bảo vật tuyệt thế xuất hiện, ta nghĩ chắc các vị cũng đã biết duyên kỳ ngộ của Mục Vỹ rồi".
Quân Vô Tà đi vào cung điện đó đầu tiên.
Cộp cộp ...
Rút dây động rừng, lập tức không ai muốn bị tụt hậu nên vội vàng chạy vào theo.
Khi thấy mọi người đã đi vào trong cung điện đó, Mục Vỹ chầm chậm bước ra.
Bây giờ, hắn không cần phải ẩn thân nữa, mà đứng trên bàn đá nhô cao rồi nhìn xuống dưới với vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
“Mục lão đệ!"
Vạn Vô Sinh hớn hở đi tới rồi nói: "Đây là phong ấn mà Mục lão ca tạo ra năm xưa đấy. Sao? Thấy sư phụ cậu giỏi không? Ta nói cho cậu biết, cung điện kiểu này có thể chứa hàng trăm nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3727590/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.