Chương trước
Chương sau
Nhìn các đốm sáng thần bí phiêu tán ở phía trước, Mục Vỹ khẽ nói rồi tiến lên một bước.

Hắn quặp tay lại, một tia sáng màu đen rơi vào lòng bàn tay hắn.

Một luồng sức mạnh mãnh liệt xâm nhập vào bàn tay khiến Mục Vỹ suýt nữa không nắm chắc được.

Đó là một thanh trường kiếm đen sì, dài ba thước, thân kiếm không biết được chế tạo từ thứ gì mà chỉ có một màu đen kịt.

Nhưng trọng lượng của nó thì Mục Vỹ thật sự không dám coi thường.

Phải biết rằng, bây giờ hắn đã là cường giả cảnh giới Niết Bàn, sức mạnh của một đấm tuỳ ý cũng lên tới một trăm tấn, thế mà suýt nữa hắn đã không cầm nổi thanh kiếm đen sì sì này.

"Trông ngươi đen thùi lùi thế này thì ta gọi ngươi là kiếm Hắc Uyên nhé!"

Mục Vỹ nói.

Thanh trường kiếm này trông vô cùng quái dị, nhưng theo kinh nghiệm từ xưa của mình, Mục Vỹ có thể đoán chắc chắn nó không tầm thường, bảo vật trong Tru Tiên Đồ chưa bao giờ có món đồ nào kém cỏi cả.

"Vẫn chưa chịu đẩy mình ra ngoài, chắc lại được chọn thêm món nữa rồi".

Nhìn điểm sảng lơ lng trên đỉnh đầu, Mục Vỹ vươn tay lên rồi kéo nó xuống.

Sau khi kéo điểm sáng đó xuống, Mục Vỹ phát hiện đây là một cuốn bí tịch cổ xưa.

Mặt ngoài bí tịch ố vàng, nhưng bên trong lại mới tinh.

"Ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ!"

Trông thấy cái tên này, Mục Vỹ ngẩn ra.

Ba mươi ba Thiên? Đây là nơi nào? Bách Trận Đồ ...

Bắt được ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ, ý thức của Mục Vỹ đã tách khỏi Tru Tiên Đồ.

Nhưng sau khi ý thức quay về cơ thể, Mục Vỹ lập tức ngây ra như phỗng, đứng im tại chỗ.

Hắn kinh ngạc phát hiện một tỷ Linh Tinh trong nhẫn không gian đã hết sạch.

Hết nhẫn rồi!

Hết thật rồi!

Mục Vỹ hoàn toàn ngây ngốc.

“Tru Tiên Đồ, quân khốn kiếp, ông đây không thèm bí tịch của ngươi nữa, trả Linh Tinh cho ta!"

Mục Vỹ bực tức quát ầm lên.

Nhung đap lại han chỉ co hình anh Tru Tiên Đồ đang lang lẽ lơ lửng trong hồ linh hồn của hắn.

“Vỹ ca, huynh sao thế!"

Thấy Mục Vỹ đã tỉnh lại, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã vội chạy lại.

"Ta không sao!"

Mục Vỹ nhìn kiếm Hắc Uyên và ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ trong tay, Mục Vỹ mỉm cười nói: "Một tỷ Linh Tinh đổi được thanh kiếm và cuốn trận đồ này, quá hời luôn".

Hời?

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã mỉm cười lúng túng.

Ngoài mặt thì nói vậy, nhưng trong lòng Mục Vỹ thì đang nhỏ máu.

"Tâm Nhi, dạo này muoi luôn trông coi Vạn Huyền Trận Đạo nên cũng có chút hiểu biết về nó, ta cho muội cuốn ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ này, nhớ phải nghiên cứu kỹ vì nó trị giá cả tỷ Linh Tinh đấy!"

“Vâng!"

Vương Tâm Nhã cầm Bách Trận Đồ ấy rồi gật đầu.

“Hai tầng hồn đàn, ta đã đạt cảnh giới Niết Bàn tầng thứ hai rồi!"

Mục Vỹ mỉm cười rồi nói khi cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể.

Nhưng khi hắn đang nhìn vào bên trong cơ thể mình thì chợt biến sắc mặt.

"Huynh sao thế Vỹ ca?"

"Hồn đàn của ta ... "

Lúc Mục Vỹ đang ngơ ngác, hai tầng hồn đàn đã xuất hiện.

Mặt ngoài của hai tang hồn đàn này có màu đen tuyền, nhưng lại ánh lên các sắc vàng.

Các sắc vàng này bao phủ cả hai tầng hồn đàn, trông rất lấp lánh.

“Hồn đàn này ... "

Tần Mộng Dao cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

“Kệ nó đã, dạo này Ma Uyên sao rồi?"

“Phong ấn đã bị phá vỡ, đại quân của Ma tộc bắt đầu đi ra ngoài từ Ma Uyên. Nhưng bọn họ chỉ chiếm cứ thành trì cũ của bốn thế lực lớn Vọng Nguyệt Lâu thôi, có vẻ tạm thời sẽ chưa đánh tiến sâu thêm".

“Hử?"

Mục Vỹ nhíu chặt mày.

"Vỹ ca, huynh sao thế?"

"Ta có một dự cảm không lành, nếu phong ấn đã bị phá vỡ thì đại quân của Ma tộc phải tấn công con người lâu rồi mới phải, chứ giờ mới chỉ chiếm đóng vị trí cũ của bốn thế lực lớn, ta e lần này không chỉ có các ma vương đến đâu".

“Không phải chứ .. ", Tần Mộng Dao ngây ra rồi nói: "Thường thì ma hoàng trong ma giới sẽ không dám rời khỏi vị trí của mình đâu, vì tranh giành trong Ma tộc cũng rất khốc liệt, sơ suất một cái là sẽ bị giật mất địa bàn ngay!"

"Sao muội biết?"

"Hì hì, thần phách Băng Hoàng đang dần thức tỉnh, nên các ký ức cũng thế”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Mục Vỹ lại trở nên kỳ lạ.

“Ký ức cũng đang thức tỉnh ư' .. "

Mục Vỹ chợt lẩm bẩm: "Mong là không phải cô ấy ... "

“Vỹ ca, huynh sao thế?"


Trong thành Phù Dư lúc này có ma khí dày đặc, nhìn từ trên cao xuống có thể thấy khắp thành trì đều là ma khí và bóng dáng của các chiến sĩ Ma tộc.

Các luồng ma khí này gần như phủ kín cả thành, dù là ban ngày thì nhìn từ xa, thành Phù Dư cũng chỉ là một màu u ám.

Các cư dân lân cận đã chuyển đi từ lâu, còn những ai ở lại thì đều bị Ma tộc giết sạch.

Có các bóng hình ngạo nghễ đứng trong Đăng Thiên Phủ, quan sát ma trụ xông thẳng lên trời trong Ma Uyên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.