Chương trước
Chương sau
Đại quân Ma tộc có thể phá vỡ phong ấn bất cứ lúc nào, loại bom này chính là liều thuốc cứu mạng. Nếu môn phái nào không có nó, về cơ bản có thể tuyên bố rằng môn phái đó sắp diệt vong.

Không ít người cố ý khám phá kết cấu bên trong quả bom để luyện chế thử nhưng nếu không tuân theo phương pháp làm kíp nổ do Vỹ Minh cung cấp thì bom sẽ nổ ngay tức thì.

Bởi vậy tám thế lực lớn đã tổn thất rất nhiều thầy luyện khí chỉ vì ngầm nghiên cứu bom.

Không chỉ bom mà Thanh Tâm Đan cũng là một vật phẩm mà Vỹ Minh bán rất chạy.

Việc phân tích bom sẽ dẫn tới phát nổ, trong khi phân tích Thanh Tâm Đan lại không gây nguy hiểm gì.

Nhưng kể cả Tụ Tiên Các cũng không thể luyện chế Thanh Tâm Đan sau mấy độ nghiên cứu.

Có người còn lên kế hoạch mua chuộc các thầy luyện khí và thầy luyện đan trong Vỹ Minh để lấy được kỹ thuật, kết quả là không những không lấy được thông tin gì mà những võ giả được phái đi tra hỏi còn bị Vỹ Minh giết sạch là đẳng khác.

Hôm nay, Mục Vỹ đang nghiên cứu cải tiến bom thì một tin tức được báo lên làm hắn cực kỳ ngạc nhiên.

Có tám vị khách đến Vỹ Minh. Mục Vỹ có quen biết với tám vị khách này nhưng cũng không thân thiết gì cho cam.

Trong đại sảnh của tổ chức, Mục Vỹ ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn tám người bên dưới, híp mắt cười mỉm.

Đây là tám cao thủ cảnh giới Niết Bàn.

"Thầy Mục Vỹ, lâu rồi không gặp. Quả nhiên thầy không phải vật trong ao mà, phong ba vừa đến là thuận gió đẩy thuyền, tiến lên một phương trời mới ngay".

"Lâm Tiêu Thiên, không ngờ gặp được huynh ở Trung Châu, ta ngạc nhiên lắm đấy!"

Một trong các vị khách chính là Lâm Tiêu Thiên, cựu quản lý long bảng của học viện Thất Hiền.

Chẳng có tin tức gì về người này trong trận chiến nhà họ Mục bị tiêu diệt, chẳng thể ngờ y sẽ xuất hiện ở Vỹ Minh lúc này.

Những người đi theo y còn là những người từng làm thầy giáo dạy lớp đặc biệt trong học viện Thất Hiền.

Một điều ngoài dự đoán khác là hiện tại Lâm Tiêu Thiên đã là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba. Có vẻ y đã gặp được một cơ duyên rất lớn trong nhiều năm vắng bóng.

"Ta ở đế quốc Nam Vân đủ lâu rồi nên muốn ra ngoài thăm thú xem sao. Mấy năm qua, nghe nhiều thấy nhiều nên kiến thức cũng tăng nhưng hãy còn thua huynh nhiều lắm!"

"Người quản lý long bảng mà nói vậy là khiêm tốn quá đấy nhé!"

"Ha ha ... "

Y Chiêm Long đứng bên cạnh chợt cười nói: "Khiêm tốn ấy hả? Đứng đối diện với Mục minh chủ đây thì bọn ta toàn thấy tự ti thôi chứ làm gì có tư cách để khiêm tốn chứ!"

"Không biết hôm nay các vị tới đây là có chuyện gì?"

Mục Vỹ lên tiếng, đưa ra câu hỏi làm mình thắc mắc nãy giờ.

"Để quy thuận!"

Lâm Tiêu Thiên mỉm cười nhìn hắn.

Quy thuận?

Mục Vỹ nhìn Lâm Tiêu Thiên với vẻ ngờ vực.

"Ha ha, Lâm Tiêu Thiên, huynh đã đến cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba, mạnh hơn ta nhiều rồi, sao lại quy thuận ta chứ? Hơn nữa, tám thế lực lớn trên Trung Châu này có nhà nào không hùng mạnh hơn Vỹ Minh ta, hình như huynh chọn nhầm rồi đấy?"

"Mục minh chủ noi vay la không muốn thu nhận bọn ta sao?"

"Không phải vậy, ta chỉ ngạc nhiên quá, không biết tại sao huynh lại chọn ta thôi!"

'Nguyên nhan thì sau nay Muc minh chủ se hiểu thoi. Nhung Muc minh chủ hãy tin vào con người Lâm Tiêu Thiên ta, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Có điều bây giờ ta thật sự không thể giải thích với huynh!"

Sau một lúc trầm tư, Mục Vỹ mỉm cười gật đầu: "Vậy thì hoan nghênh cựu quản lý long bảng và bảy vị đặc sứ đại nhân trở thành trưởng lão khách khanh của Vỹ Minh".

"Đa tạ!"

Duong nhu Lam Tieu Thien đa lieu truoc đuoc rang Muc Vy se nhan họ lam thuộc hạ, không tỏ ra bất ngờ chút nào.

"Còn một người nữa ta nghĩ chắc Mục minh chủ sẽ không từ chối, chỉ là khi xưa nhà họ Mục gặp hoạn nạn, người này không ra tay giúp đỡ nên có thể trong lòng Mục minh chủ sẽ có khúc mắc, nên ... "

"Khúc mắc?"

Mục Vỹ cười sang sảng: "Năm xưa nhà họ Mục ta gặp hoạn nạn, ai không đâm sau lưng đã là bằng hữu của Mục Vỹ ta đây rồi. Chưa kể, tình hình lúc đó dù có giúp cũng đâu có cứu được nhà họ Mục. Người mà huynh nói là ai vậy? Cứ dẫn người đó đến đây đi Lâm Tiêu Thiên!"

"Tin tưởng ta vậy sao?"

"Không tin huynh còn đồng ý cho huynh gia nhập Vỹ Minh làm quái gì?"

"Huynh còn nhớ cái tên kiếm khách Tử Dạ chứ?"

"Trương Tử Hào, viện trưởng Phong Hiền Viện ấy à?"

Mục Vỹ chỉ ngẩn người một chốc rồi gật đầu đáp: "Đương nhiên là nhớ rồi".

Đương nhiên là hoan nghênh rồi, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ danh tiếng của kiếm khách Tử Dạ đây".

'Ha ha ... Lâm Tiêu Thiên, ta đã nói rồi mà, Mục Vỹ có phải người nhỏ mọn đâu mà cậu bắt ta chờ ngoài điện".

Đúng lúc đó, một người đi vào đại điện. Đó chính là Trương Tử Hào.

Còn được biết với biệt hiệu khét tiếng - kiếm khách Tử Dạ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.