Câu nói của Mục Vỹ đã khiến Chiến Vưu nổi điên.
Con người chỉ như bầy kiến hôi lại tưởng mình là tinh anh cao ngạo, đúng là chán sống rồi.
“Mọi người nghe lệnh, giết không tha!"
Một tiếng hô khẽ vang lên, đại quân của Ma tộc ở cách thành trì hàng cây số lập tức gầm lên, sau đó vội vã xông tới.
"Đã bảo các ngươi phải chịu chết ... mà cứ không tin!"
Mục Vỹ lẩm bẩm rồi bước lên.
Hắn chắp tay sau lưng bất động, sau đó quan sát gần chục nghìn đại quân của Ma tộc.
Đúng là đại quân này đều là người tài, hầu hết đều là cảnh giới Linh Huyệt, thậm chí đội trưởng của các đội còn là cảnh giới Thông Thần.
Quả là một đại quân hùng mạnh.
"Tiếc là các ngươi lại gặp phải ta ... "
Mục Vỹ nhìn đội quân đó rồi lẩm bẩm: “Hôm nay sẽ là ngày mà Ma tộc các ngươi bị tấn công mãnh liệt nhất, chắc đủ để các ngươi ghi vào lịch sử đấy!"
Mục Vỹ lại tiến lên thêm một bước rồi đứng im.
"Đại ca, có gì đó sai sai. Huynh nhìn mà xem, người của Vỹ Minh đều rất bình tĩnh, như không hề lo lắng chút nào!”
“Thế thì có gì lạ!"
"Loài người nhỏ bé này coi thường Ma tộc chúng ta. Lần này, ta phải cho họ thấy sự lợi hại của mình!"
"Tam đệ cẩn thận!"
Một ma tướng hét lớn lên, sau đó dẫn ma quân xông lên trước.
Khi quân của Ma tộc còn cách thành Đông Vân chừng năm trăm mét,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3722413/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.