Chương trước
Chương sau
"Đúng vậy, không có thiên khí thì sao ta có thể là đối thủ của ngươi", Mục Vỹ nhìn Thánh Tâm Duệ rồi giễu cợt nói: "Nhưng ngươi đừng quên, ta ... còn có thiên hoả!”

Dứt lời, hai ngọn lửa lập tức bùng lên trong tay Mục Vỹ, sau đó bay về phía Thánh Tâm Duệ.

"Thiên hoa cũng cần có thực lực mạnh mẽ để phát huy, ngươi mới chỉ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín thì phát huy uy lực được đến đâu?"

Thánh Tâm Duệ lạnh mặt nhìn Mục Vỹ, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay gã.

"Đây là kiếm Tru Ma, chuyên dùng để giết những kẻ gian manh như ngươi!"

Thánh Tâm Duệ cầm thần binh trong tay rồi đáp xuống hồn đàn ở dưới, gã mang theo lực uy thế mạnh mẽ lao về phía Mục Vỹ.

Nửa năm trước, gã thua Mục Vỹ là bởi Mục Vỹ có ba món thiên khí lớn. Nhưng bây giờ, sau khi đã có đối sách cụ thể, thêm việc Mục Vỹ tay không bắt giặc, gã hoàn toàn có thể giết được hắn.

"Phong vân biến ảo, thiên địa càn khôn, vật đổi sao dời, nhật nguyệt tung hoành!"

Thánh Tâm Duệ khẽ lẩm bẩm, tốc độ của trường kiếm trong tay ngày một phóng nhanh về phía Mục Vỹ.

"Làu bàu gì thế! Kiếm khách nào mà cũng như ngươi thì đã bị đối thủ chém cho tơi tả lâu rồi!"

Mục Vỹ vung tay, một thanh kiếm cổ phóng đi.

"Kiếm khách chân chính là phải như này!"

Mục Vỹ bay lên rồi xông về phía Thánh Tâm Duệ, còn thanh trường kiếm trong tay hắn thì dựng đứng rồi chém xuống.

Đường kiếm này trông rất bình thường.

Nhưng trông nó lại rất tuyệt diệu, như thể chỉ chém bừa một kiếm cũng có thể khiến tất cả mọi người phải tập trung quan sát.

Toàn bộ không gian đều bị chấn động bởi một kiếm này, tốc độ của kiếm tăng

vọt.

Den Thanh Tam Due cung khong ngoai le, ga hoan toan ngơ ngac bởi một kiếm ấy.

"Kiếm thế!"

Một bóng người bất chợt xuất hiện bên cạnh Thánh Tâm Duệ, cheng một tiếng, tiếng kiếm va chạm vang lên, đường kiếm đó đã bị chặn.

Bạch Trảm Phong mặc y phục màu trắng cầm kiếm Trảm Long đứng lơ lửng trên không, sau đó mỉm cười nhìn Mục Vỹ nói: "Không ngờ ngươi còn là một kiếm khách kiếm thế”.

"Còn nhiều chuyện ông không ngờ đến lắm, không lẽ ta phải giở hết ngón nghề ra cho ông xem sao?”

"Tốt lắm! Thánh Tâm Duệ, ngươi lùi lại đi, để ta đấu với hắn!"

Bạch Trảm Phong bừng bừng ý chí chiến đấu nhìn Mục Vỹ.

Kiếm thế của ông ta đã đạt đến viên mãn, ông ta đang muốn đấu một trận để đột phá kiếm thế của mình.

“Trận đấu này ta sẽ không sử dụng sức mạnh của hồn đàn, mà chỉ dùng kiếm và sức mạnh của cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín thôi. Ta rất mong được đấu với kiếm khách tài giỏi một trận".

"Không, tiểu bối có thể giải quyết hắn!", Thánh Tâm Duệ nói.

"Biến ngay!"

Bạch Trảm Phong mắng nhiếc: “Đồ vô dụng, ngươi mới là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất mà tưởng mình là đối thủ của hắn rồi sao? Ngươi không chống đỡ được kiếm thế đâu, hắn muốn giết ngươi thì chỉ loáng một cái là xong!"

Là cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm nên Bạch Trảm Phong hoàn toàn ngó lơ thân phận của Thánh Tâm Duệ.

Trong mắt ông ta chỉ có thanh kiếm trong tay cùng Mục Vỹ ở phía trước.

Rất hiếm có một thanh niên mới là cảnh giới Thông Thần mà đã có thể lĩnh ngộ kiếm thế siêu đẳng như thế này.

Bị mắng, Thánh Tâm Duệ tái mặt, gã nghiến răng nghiến lợi lùi lại.

Đến cha gã còn phải có chừng mực với Bạch Trảm Phong này, cho nên gã không thể đắc tội với ông ta được.

“Mục Vỹ, ta lĩnh ngộ kiếm ý năm hai mươi sáu tuổi, năm mươi năm sau thì lĩnh ngộ kiếm thế. Bây giờ, ta đã đạt đến kiếm thế viên mãn. Ta đấu với ngươi là mát mày mắt mặt cho ngươi đó, hi vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng trong trận đấu này!"

"Hả? Ông không dùng sức mạnh của hồn đàn ư?", Mục Vỹ cười hỏi.

“Đúng vậy!"

“Thà chết cũng không dùng à?"

"Đúng!", Bạch Trảm Phong kiên quyết nói: "Đáng tiếc là tình huống ấy sẽ không xảy ra đâu".

“Là ông nói thà chết cũng không dùng đấy nhé! Ta - Mục Vỹ, kiếm thế viên mãn, sẽ đấu với ông!”

Mục Vỹ lên tiếng rồi dựng thanh kiếm bên người.

Trình độ kiếm thế ngang nhau, nhưng Bạch Trảm Phong sẽ chỉ dùng sức mạnh của cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín để đối chiến. Ông ta nhặt bừa một thanh trường kiếm địa khí lên, còn Mục Vỹ thì đứng yên đó để nghênh chiến.

Dù Bạch Trảm Phong không dùng sức mạnh của hồn đàn thì cũng là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười đỉnh phong.

Trận đấu này vốn không hề công bằng.

Nhưng Mục Vỹ không đến đây để đòi công bằng!

Nếu Bạch Trảm Phong đã muốn vậy thì hắn sẽ chơi với ông ta!

Mục Vỹ vừa vung kiếm ra thì thân ảnh đã biến mất tại chỗ, Bạch Trảm Phong ở phía đối diện mỉm cười xuất kiếm, kiếm thế hiện ra, mọi người tiếp tục có cảm giác như bị người khác điều khiển.

Điểm mạnh của kiếm thế nằm ở lĩnh ngộ và sự thuần thục của võ giả với kiếm.

Vận dụng trường kiếm trong tay để dung hoà với sức mạnh của trời đất.

Sau khi biết Mục Vỹ dám một mình xông vào Thánh Đan Tông, cả môn phái đã nháo nhào lên.

Bọn họ cũng đã nghe nói về Mục Vỹ.

Hắn đã khiến Thánh Đan Tông mất sạch thể diện ở ngoài thành Đông Vân, thậm chí còn suýt lấy mạng Thánh Tâm Duệ.

Mục Vỹ đã trở thành kẻ thù chung của Thánh Đan Tông, ai cũng muốn giết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.