Mấy tiếng nổ động trời che lấp cả không gian, ánh lửa lan rộng, hỏa cầu khổng lồ nổ tung rồi phân tán thành những hỏa cầu nhỏ hơn, tiếp tục bắn vào đội quân.
Tiếng kêu la đau đớn, tiếng chửi rủa, tiếng khóc lóc chồng chéo lên nhau tạo thành một âm hưởng khiến người nghe rợn người.
"Mục Vỹ!"
Nhìn tình cảnh hiện tại, Thánh Vũ Phong đanh mặt quát.
"Gì?
Mục Vỹ lạnh lùng nói: "Ta chỉ muốn giao dịch với các ông, dùng tám trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm đổi lấy hai mạng người quan trọng với các ông thôi, giá đó còn chưa đủ à?"
"Ngươi mà xứng làm đối tượng giao dịch với bọn ta? Tám thế lực lớn là những lực lượng nào mà ngươi đòi đứng ngang hàng giao dịch?", Thạch Trung Nguyên cũng sẵng giọng: "Giỏi thì ngươi co đầu rút cổ trong thành Đông Vân cả đời đi!"
"Ông đang dọa ta đấy à?"
"Dọa ngươi thì sao? Ngươi ra đây giết ta được chắc?"
"Đương nhiên ta không giết được ông, nhưng hắn thì chưa chắc!"
Mục Vỹ giễu cợt với vẻ mặt lạnh như băng: "Vốn dĩ ta động tay chân lên người hắn để phòng hờ thôi, bây giờ xem ra lòng tin cơ bản giữa người với người còn không có nữa là, ta không mất công rồi".
Thạch Trung Nguyên nghe vậy thì tái mặt, hết nhìn Thạch Kinh Thiên bên cạnh lại nhìn Mục Vỹ, la toáng: "Mục Vỹ, rốt cuộc ngươi đã làm gì?"
"Làm gì ấy hả?"
Mục Vỹ giễu cợt: "Ông nhớ mình vừa nói gì chứ? Nếu như ta ra ngoài, ông sẽ xé ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3720077/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.