Chương trước
Chương sau
"Coi ngươi nhát chưa kìa, ta không giết ngươi đâu mà lo, há miệng!"

"Hả?"

"Há miệng!"

Mục Vỹ cầm một viên đan dược đen tuyền nhét vào miệng Thạch Kinh Thiên, nói bâng quơ: "Viên độc dược này ngươi không giải được đâu, nhưng ta dám chắc là phụ thân hay Vũ cô cô kia của ngươi giải được, yên tâm".

Nói xong, Mục Vỹ xoay người nhìn Vạn Vô Sinh đang chiến đấu với năm người

nọ.

"Lão Vạn, đừng mất thời gian nữa, chúng ta còn việc khác!"

"Biết rồi!"

Vạn Vô Sinh đồng ý, ba hồn đàn tỏa ra ánh sáng lấp lánh đàn áp năm người kia với uy lực phủ trời.

Bị các hồn đàn đè ép, bọn Phi Ngữ Chi tức khắc tắt thở.

"Lão Vạn, giữ lại tên Thánh Tâm Duệ một mạng, đánh gãy hai cánh tay của hắn thôi là được rồi, bốn người còn lại thì giết đi!", Mục Vỹ nhìn năm người, tàn khốc nói.

"Dễ ợt!"

Vạn Vô Sinh nhận được chỉ thị cười thật to. Nhiếp Hồn Châu rực rỡ ánh đỏ lơ lửng trước người ông ta, kính Phong Hồi chiếu cho Nhiếp Hồn Châu gia tăng uy lực gấp mười lần.

Võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba, có ba hồn đàn quả là mạnh không tưởng.

Mục Vỹ không thể không thừa nhận điều này.

Hiện tại, tuy hắn có thể giết võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười trong nháy mắt nhưng vẫn không có cách gì đối chọi với cao thủ cảnh giới Niết Bàn.

Hồn đàn được đúc ra thông qua vô vàn tài nguyên, võ giả cảnh giới hồn đàn mạnh ở chỗ có khả năng mượn sức mạnh của hồn đàn để bộc phát ra uy lực dời núi lấp biển, đó là nhằm mục đích công kích.

Còn khi sử dụng để phòng ngự thì kiên cố như núi non sông bể, không gì phá được.

Chẳng qua hắn còn một quãng đường nữa mới đến cảnh giới hồn đàn.

Một khi lực linh hồn của một võ giả đủ lớn thì khi bước vào cảnh giới Niết Bàn, người đo mới có thể khoi động hồn đàn và bùng nổ ra sức mạnh hủy thiên diệt địa

Còn không thì dù hồn đàn mạnh đến đâu cũng chỉ phát ra được vài chiêu là kiệt sức ngay, còn không được như lúc chưa đúc kết hồn đàn nữa là.

Mục Vỹ hiểu điều này rất rõ.

Nhưng nhìn Vạn Vô Sinh đang tung hoành trên trời, hắn cay ông ta dữ thần.

Để lão già này tu luyện lại cảnh giới tầng thứ ba của hồn đàn một lần nữa, hắn đã phải dành hẳn ba phần số bảo bối thu thập được trong Vạn Quỷ Phủ Quật.

Trong khi ông nội và Cam Kinh Vũ cần dùng chưa đến một phần thiên tài địa bảo hắn sưu tập nữa.

Âm ầm ầm ...

Giờ phút này, mấy tiếng nổ rung trời vang lên giữa không trung. Trừ Thánh Tâm Duệ ra, bốn người còn lại đều mặt cắt không còn một giọt máu, phun một ngụm máu thật to rồi rơi xuống đất.

Thánh Tâm Duệ bị Vạn Vô Sinh bắt lại, nắm trong tay, không nhúc nhích được

gì.

"Chạy mau!"

Thấy cảnh này, Phi Ngữ Chi la lên muốn bỏ trốn.

Cả năm người hợp lại cũng không chọi nổi một mình lão quỷ này.

"Muốn chạy hả? Vạn Quỷ lão nhân ta đứng chình ình ở đây mà đòi chạy?"

Vạn Vô Sinh cười khục khặc, mái tóc sau lưng lan tỏa. Tiếng xẹt xẹt xé gió vang lên, tóc ông ta dài hẳn mấy nghìn mét, trói Phi Ngữ Chi lại.

Chùm tóc trói chặt làm cơ thể Phi Ngữ Chi phụt phụt bắn máu tung tóe, cuối cùng nổ tung. Máu gã bị tóc của Vạn Quỷ lão nhân hấp thu.

"Vạn Quỷ lão nhân, ông là Vạn Quỷ lão nhân!", Chu Vĩ hoảng hốt hét lên.

"Sao? Không thấy giống à?"

"Ông không thể nào là Vạn Quỷ lão nhân được!", Vỹ Bất Ngữ gào: "Vạn Quỷ lão nhân đa roi khỏi Thiên Vận Đại Lục từ mười nghìn năm trước rồi!"

"Ta ... "

"Hừ, nếu như ông là Vạn Quỷ lão nhân thật thì thế quái nào năm người bọn ta còn sức đánh trả, phải chết nát xương lâu rồi mới đúng".

Vạn Vô Sinh bĩu môi: "Làm như giờ ngươi còn sức đánh trả ấy!'

"Ta ... ", Thạch Nham muốn phản bác nhưng sực nhận ra bọn họ quả thật không còn đường chống trả nào khác cả.

Chính ra vừa rồi họ bị người này vờn qua vờn lại chứ nào phải đánh nhau.

"Thôi, giải thích cho bọn ngươi hiểu mệt lắm, Mục lão đệ còn chuyện phải làm, ba ngươi làm thức ăn cho ta đi!"

Vạn Vô Sinh vừa nói xong, mái tóc của ông ta lập tức lan tràn về phía ba người, đáng sợ như ma quỷ.

Ba người thấy mấy chùm tóc bay tới cũng muốn né tránh, nhưng làm gì cũng phí công.

Tiếng phập phập truyền đến, ba người nổ thành sương máu.

Đến đây, bốn vị cường giả tuyệt thế cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất đã chết.

Thấy Vạn Vô Sinh thu tóc về, mái tóc dài buông xõa sau gáy, Mục Vỹ chậc lưỡi tò mò.

Bị nhốt mười nghìn năm làm tóc của Vạn Vô Sinh mọc dài thườn thượt, không ngờ lại luyện thành một loại thần thông.

"Mục lão đệ, giữ lại hai tên này làm gì thế, sao không giết quách luôn cho rồi", Vạn Vô Sinh hỏi bâng quơ.

"Người chết rồi giá trị đâu còn bao nhiêu, còn sống mới có giá trị!"

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên.

Bốn người rời khỏi Ma Uyên với tốc độ nhanh như tên bắn.

Lúc này, đông đảo các võ giả đến tầm bảo đã rời khỏi đây từ trước.

Ma Uyên chiếm diện tích không lớn, họ không tìm được một bảo vật nào nên đành bỏ về.

Giờ phút này, có bốn bóng người bay ra từ lối vao Ma Uyên, sau đó lại có bốn người đáp xuống.

Đó là bốn người cầm trịch của bốn thế lực, tông môn siêu cường.

Nhìn về phía vực sâu trong Ma Uyên, Phủ Thiên mở lời: "Khí tức của Vạn Kiếp Quỷ Hỏa biến mất rồi!"


Cung Bất Diệt, cung chủ Diệt Thần Cung lên tiếng: "Vậy giờ sao? Bọn Phi Ngữ Chi chết rồi, chắc chắn Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà và nhà họ Vỹ sẽ không từ bỏ mục đích. Tiểu tử này gây chuyện giỏi quá đấy chứ!"

Hiên Bất Dị cười trừ: "Gay chuyen? Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên bị bắt đi rồi, ngươi còn cho rằng cậu ta sẽ chịu nhận thua sao? Cậu ta chuẩn bị chơi Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các một vố đấy!"

"Thằng nhãi này nổi cơn lên là không gì không dám làm!"

Bốn người cười ngao ngán, lắc đầu trong bất lực.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.