Chương trước
Chương sau
“Mục Vỹ, ngươi giở trò quỷ gì thế hả?"

"Ta giở trò ư? Ngươi thì có ấy!"

Mục Vỹ tức giận quát.

Hai ngọn lửa kết hợp với nhau lại tạo ra ngọn lửa màu đen, đúng là hiếm có.

Dù kiếp trước Mục Vỹ là Tiên Vương thì cũng chưa từng trông thấy cảnh tượng kỳ quái này bao giờ.

"Hai chúng ta cùng buông tay, ngươi thấy sao?"

"Ta muốn buông lắm, nhưng không được!"

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Vạn Kiếp làm thử nhưng nó tái mặt, sau đó nhìn lên phía trước thì ngẩn người.

Xong đời rồi!

Quả nhiên là không rút ra được!

"Tên khốn kia, rốt cuộc ngươi đã làm gì thế hả?", Vạn Kiếp đã nổi xung, đến bây giờ nó vẫn nghĩ là Mục Vỹ giở trò.

"Ta .. "

Mục Vỹ vừa định lên tiếng giải thích, nhưng ngay sau đó có một tiếng động vang lên trong đầu hắn, tất cả mọi thứ dội vào trong đầu hắn như thuỷ triều.

“A ... "

Bỗng nhiên Vạn Kiếp gào lên rồi giơ tay ôm đầu như đang vô cùng đau đớn.

Dường như gương mặt của nó cũng méo mó vì đau nhức.

Mục Vỹ ngây ra tại chỗ quan sát tất cả.

Tru Tiên Đồ lại giở trò ư?

"Ngươi chối nữa đi, khốn kiếp! Ta mà chết thì ngươi cũng đừng hòng sống sót".

Vạn Kiếp hờ hững nói một câu rồi lạnh mặt, lửa giận trong lòng bùng cháy, ngọn lửa màu xanh cháy lớn hơn.

Nhưng ngọn lửa này còn chưa đủ lớn mạnh thì đã bị ngọn lửa màu đen cắn nuốt hoàn toàn.

Dần dà, ngọn lửa màu đen xông ra, Vạn Kiếp đã bị nuốt trọn.

Tiếng kêu rên thảm thiết dần biến mất.

Chỉ còn một mình Mục Vỹ hốt hoảng, cùng Vạn Quỷ lão nhân đang ngơ ngẩn đứng giữa khoảng đất rộng rãi.

"Có chuyện gì vậy?"

Vạn Quỷ lão nhân ngơ ngác nhìn Mục Vỹ rồi hỏi.

Nhưng Mục Vỹ chỉ biết ngẩn người đứng tại chỗ bất động.

Bây giờ đang có một sự biến đổi long trời lở đất xảy ra trong hồ linh hồn của hắn.

Có hai vòng sáng đang xoay tít mù rồi dần thành hình trong đầu hắn.

Một vòng sáng trong số đó có màu tím và to bằng ngón tay cái, nó mang ngọn lửa nóng cháy dữ dội.

Vòng sáng còn lại có màu xanh và bé bằng hạt đậu, đang tỉa ra khí tức nóng rực băng giá.

Hai đốm lửa này vây quanh lực linh hồn to bằng cái vại nước của Mục Vỹ, chúng xoay tròn ngày một nhanh hơn.

Lực linh hồn trong hồ linh hồn của Mục Vỹ cung mất khống chế rồi nhiễu động

Hình như lực linh hồn không nhịn được nữa, muốn gia nhập vào vòng xoáy của hai vòng sáng ấy.

Dần dà, lực linh hồn cũng đã lao vào vòng xoáy, ba vòng sáng xoay tít trong hồ linh hồn của Mục Vỹ, sau đó lực linh hồn của Mục Vỹ phun trào như cái giếng.

Ban đầu nó chỉ to cỡ cái vại nước, sau đó thì to như cái sân bóng, tiếp nữa thì như hồ nước.

Quan trọng hơn hết là sự bùng nổ của lực linh hồn đó khiến thần thái của Mục Vỹ sáng láng hơn.

Lần này, lực linh hồn không chỉ tăng về lượng, mà còn cả chất nữa.

Trước kia, khi Mục Vỹ điều động lực linh hồn để điều khiển chân nguyên, sức mạnh của hắn có thể bộc phát lên đến năm mươi tấn, nhưng bây giờ sẽ là năm trăm tấn, hay thậm chí còn hơn!

Đây đúng là một bước tiến mang tính nhảy vọt.

Mục Vỹ chợt mở choàng mắt, một bên mắt có màu tím yêu dị, bên còn lại thì có màu xanh quỷ quái.

Lạnh lẽo, cuồng bạo!

"Thành công rồi!"

Mục Vỹ tỏ vẻ mừng rỡ.

"Thành ... thành công rồi ư? Mục lão đệ, thành công gì thế?", Vạn Quỷ lão nhân khó hiểu hỏi

"Ha ha ... thành công rồi, thành công rồi! Thiên hoa thành công rồi, ra là thế, ra là thế!”

Mục Vỹ cười lớn nhìn Vạn Quỷ lão nhân đến mức khiến ông ta hoảng sợ.

Điên rồi, thế là xong, tên này phát điên rồi!

Vạn Quỷ lão nhân trợn mắt há mồm nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy sợ hãi.

Không lẽ tên này bị Vạn Kiếp đó cắn nuốt mất linh thức và ý thức, sau đó biến thành Vạn Kiếp rồi?

"Mục lão đệ, đừng làm ta sợ, rốt cuộc cậu là Vạn Kiếp hay vẫn là Mục Vỹ thế?", Vạn Quỷ lão nhân sửng sốt hỏi.

"Ông nói sao?"

Mục Vỹ chỉ một ngón tay, một ngọn lửa màu xanh bắn ra.

Xẹt xẹt ..

Ngọn lửa màu xanh ấy lượn khắp thạch đài rồi dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Qua một ngày một đêm, có một tiếng răng rắc khe khẽ vang lên trong không gian, gông kiềng bó buộc trên người Vạn Quỷ lão nhân đã đứt.

"Ha ha ... ha ha ... "

Lúc xiềng xích bị đứt, Vạn Quỷ lão nhân cười lớn rồi nhảy xuống thạch đài, đi tới chỗ Mục Vỹ. Ông ta ôm chặt lấy Mục Vỹ khiến hắn suýt bị gãy xương!

“Mục lão đệ, ha ha, Mục lão đệ, mẹ kiếp! Cuối cùng thì ta cũng được tự do rồi, tự do rồi!"

Vạn Quỷ lão nhân nước mắt trực trào, ông ta cười lớn, khí tức toàn thân đã tăng vọt.

Mái tóc dài lượt mượt ở phía sau bị kéo lê trên bãi đá, trông rất buồn cười.

"Vạn lão ca!"

Mục Vỹ cười lớn, nhưng trong lòng vẫn thấy chưa quen.

Hàng chục nghìn năm trước, hắn là Mục lão ca, còn giờ thì thành Mục lão đệ.

“Mục Vỹ, tiểu tử này là đồ đệ của sư phụ ta thì cũng là huynh đệ của ta. Chuyến này chúng ta thoát ra ngoài, nếu có ai dám chọc vào đệ thì ta sẽ xử lý kẻ đó. Đến lúc ấy, hai chúng ta cùng đi gặp đại ca Mục Vỹ!”

Vạn Quỷ lão nhân định dẫn Mục Vỹ đi gặp Mục Vỹ.

Mục Vỹ nghe thế nào cũng thấy mất tự nhiên, nhưng giờ cũng đành chịu, chỉ có thể kệ Vạn Vô Sinh gọi vậy thôi.

Dù bây giờ hắn có nói sao thì Vạn Vô Sinh cũng sẽ không tin là hắn đã chết, sau đó trùng sinh vào cơ thể của một thanh niên tên là Mục Vỹ.

"Đi, giờ chúng ta ra ngoài giết hết lũ khốn truy sát đệ!"


Mẹ kiếp!

Nghe thấy thế, Mục Vỹ chỉ muốn cho Vạn Vô Sinh một cái bạt tai.

Mẹ nó chứ! Vừa bảo hồn đàn tầng chín vẫn còn, nhưng lại sứt mẻ hết rồi, thế có khác quái nào mất rồi không?

Thế mà còn dám ra vẻ huênh hoang!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.