Nhưng trong ấn tượng của Mục Vỹ, Vạn Vô Sinh là một người hăng hái, tuấn tú và rạng rỡ như ánh mặt trời. Nghe bảo sau này thành lập Quang Minh Giáo thì
càng uy phong hơn, hô phong hoán vũ cả Thiên Vận Đại Lục, rất là ngầu.
Về sau vào tiểu thế giới Tam Thiên thì như cá gặp nước, mọi chuyện đều thuận lợi!
Sau bây giờ lại bị nhốt tại mảnh đất bé tí này, còn bị nhốt những mười nghìn năm chứt
"Ông là Tiểu Vạn thật hả?"
"Tiểu Vạn cái quái gì, lão tử là Vạn Quỷ lão nhân, Vạn Vô Sinh! Lão quỷ vừa xuất hiện là vạn vật đều bị tiêu diệt, là Vạn Vô Sinh!"
Hiển nhiên ông lão bị lời nói của Mục Vỹ làm cho tức giận, cáu tiết quát.
"Khụ khụ... Được, ông là Vạn Quỷ lão nhân. Vậy ta hỏi ông, ông còn nhớ chủ nhân mười nghìn năm trước của ông là ai không?"
Nghe vậy, Vạn Vô Sinh đột nhiên cúi đầu, không nói gì nữa. Mục Vỹ đợi cả buổi tự dưng nghe thấy tiếng khóc thút thít. "Ủa tự nhiên khóc?"
"Cậu biết cái
Ông ta thình lình la lớn: "Ta của mười nghìn năm trước chỉ là một kẻ vô danh, sống rày đây mai đó, hèn yếu từ trong bụng mẹ, nhát cáy. Chủ nhân là tín ngưỡng đời ta, là người mà ta vĩnh viễn tôn kính và sùng bái từ tận đáy lòng. Người đó tên Mục Vỹ. Ngài ấy đã giúp ta tiến từng bước trên con đường cường giả, suốt đời ta đều khắc ghi ân nghĩa ấy!"
"Khụ khu..." Nghe ông lão nói vậy, Mục Vỹ ho sặc sua, ý cười ẩn hiện trong mắt. "Chủ nhân và ta từng cùng nhau luyện chế một viên Nhiếp Hồn Châu, tiếc là...
Sau khi ta tiến vào tiểu thế giới, Nhiếp Hồn Châu bị ta để lại trong Quang Minh Giáo, đã mười nghìn năm trôi qua rồi, sợ là Nhiếp Hồn Châu đó đã..."
"Ông nói cái này à?"
Trong lúc Vạn Vô Sinh nói chuyện, Mục Vỹ chìa tay ra. Trong lòng bàn tay là một hạt châu.
Hạt châu kia đỏ au như bị máu nhuốm đẫm, khiến cho ai nhìn cũng thấy máu trong người sôi trào.
"Tại sao cậu có Nhiếp Hồn Châu?” Thấy hạt châu đỏ như máu trên tay Mục Vỹ, ông lão thốt lên.
"Không một ai trên Thiên Vận Đại Lục biết hay có thể hóa giải trận pháp do ta thiết lập cả!”
"Không sai, trận pháp do ông thiết lập không thể nào có người hóa giải được, nhưng ta thì có thể".
Mục Vỹ cười đùa: "Vì Mục Vỹ ông nhắc đến trùng tên trùng họ với ta. Vị tiền bối đó là sư phụ của ta đấy!"
Không còn cách nào khác, Mục Vỹ đành giả vờ như vậy.
Nếu như hắn nói rằng mình là Mục Vỹ thì có chết Vạn Quỷ lão nhân cũng không chịu tin.
Linh hồn xuyên không rồi sống lại.
Không đời nào Vạn Quỷ lão nhân tin vào chuyện quái lạ đó. Bởi vậy hắn mới phải nói dối. "Không thể nào, sao chủ nhân là sư phụ của cậu được?”
"Không gì là không thể, ta và Mục Vỹ tiền bối cùng tên họ, tất cả thần thông mà ta biết đều được ông ấy dạy trong mộng. Hơn nữa, bí mật về Vạn Quỷ Phủ Quật cũng do chính miệng ông ấy nói cho ta biết trong mơ. Ông ấy còn bảo ta sau này tìm được ông thì đưa ông đến đại thế giới Vạn Thiên, không ngờ lại gặp ông ở đây!"
"Vậy Vỹ lão đại đã nói gì, nói nghe coi?” Vạn Quỷ lão nhân bán tín bán nghi.
"Ông ấy từng nói, Vạn Vô Sinh là người ông ấy nhận làm tiểu đệ ở Thiên Vận Đại Lục. Có lần, Vạn Vô Sinh bị truy sát phải chạy đến Vô Tình Hải, được ông ấy cứu. Có lần, Vạn Vô Sinh tu luyện Vạn Quỷ Phệ Tâm Đại Pháp bị tẩu hỏa nhập ma, chính ông ấy đã dùng trăm năm tu vi để cứu tên ngu ngốc kia. Có lần, Vạn Vô Sinh bước vào cảnh giới Niết Bàn, vui mừng khôn xiết, cuối cùng vừa ra ngoài đã bị một võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười đánh bại. À còn chuyện..."
"Cậu là đồ đệ của Vỹ lão đại thật à?"
"Vẫn chưa tin sao?", Mục Vỹ lại nói tiếp: "Có lần đó ông bị chín tên cao thủ
Niết Bàn tầng thứ chín đuổi bắt, giết được năm người rồi nhưng vẫn bị bốn người đánh trọng thương. Trong lúc thoi thóp, ông nói mình là tiểu đệ của Mục Vỹ, bốn người kia lập tức chạy biến, sau đó ông về khoác lác với Vỹ lão đại..."
"Dừng dừng dừng!"
Vạn Quỷ lão nhân chợt ngắt lời: "Cậu thật sự là đồ đệ của Vỹ lão đại. Tốt quá rồi, tốt quá rồi, Vỹ lão đại không sao, không còn gì tốt hơn chuyện này!"
"Ta từng kề vai tác chiến với Vỹ lão đại nhưng rồi thiên phú vẫn bị lão đại bỏ xa. Ngài quá mạnh. Vì vậy nên ta thề rằng một nghìn năm nữa sẽ đi tìm ngài, nhưng giờ đã mười nghìn năm rồi, ta..."
Thấy Vạn Quỷ lão nhân lại xúc động, Mục Vỹ khế thở dài.
Nếu như Vạn Vô Sinh biết mình đang đứng trước mặt y, lại còn với hình hài thế này, chắc có lẽ y sẽ thấy tự trách hơn là mừng rỡ.
"Khóc cái gì mà khóc, già khú đế rồi mà mau nước mắt quá đi. Ông may mắn lắm mới gặp được ta đấy, ta sẽ cứu ông!”
Nói rồi Mục Vỹ nhấc chân muốn đi lên thạch đài.
"Đừng!"
Bảo hắn đi?
Đùa gì thết
"Khoan khoan, ta tới đây là để tìm thiên hỏa và thu phục nó, sao mà đi được!",
Mục Vỹ cười nói: "Chưa kể ngoài kia có một đống người muốn giết ta, ra ngoài cũng chết thôi".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]