Nhưng trong ấn tượng của Mục Vỹ, Vạn Vô Sinh là một người hăng hái, tuấn tú và rạng rỡ như ánh mặt trời. Nghe bảo sau này thành lập Quang Minh Giáo thì
càng uy phong hơn, hô phong hoán vũ cả Thiên Vận Đại Lục, rất là ngầu.
Về sau vào tiểu thế giới Tam Thiên thì như cá gặp nước, mọi chuyện đều thuận lợi!
Sau bây giờ lại bị nhốt tại mảnh đất bé tí này, còn bị nhốt những mười nghìn năm chứt
"Ông là Tiểu Vạn thật hả?"
"Tiểu Vạn cái quái gì, lão tử là Vạn Quỷ lão nhân, Vạn Vô Sinh! Lão quỷ vừa xuất hiện là vạn vật đều bị tiêu diệt, là Vạn Vô Sinh!"
Hiển nhiên ông lão bị lời nói của Mục Vỹ làm cho tức giận, cáu tiết quát.
"Khụ khụ... Được, ông là Vạn Quỷ lão nhân. Vậy ta hỏi ông, ông còn nhớ chủ nhân mười nghìn năm trước của ông là ai không?"
Nghe vậy, Vạn Vô Sinh đột nhiên cúi đầu, không nói gì nữa. Mục Vỹ đợi cả buổi tự dưng nghe thấy tiếng khóc thút thít. "Ủa tự nhiên khóc?"
"Cậu biết cái
Ông ta thình lình la lớn: "Ta của mười nghìn năm trước chỉ là một kẻ vô danh, sống rày đây mai đó, hèn yếu từ trong bụng mẹ, nhát cáy. Chủ nhân là tín ngưỡng đời ta, là người mà ta vĩnh viễn tôn kính và sùng bái từ tận đáy lòng. Người đó tên Mục Vỹ. Ngài ấy đã giúp ta tiến từng bước trên con đường cường giả, suốt đời ta đều khắc ghi ân nghĩa ấy!"
"Khụ khu..." Nghe ông lão nói vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3717904/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.