Chương trước
Chương sau
Đương nhiên Mục Vỹ biết rất rõ sự mạnh mẽ của thần phách Băng Hoàng, nhưng Tần Mộng Dao mới là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, nếu miễn

cưỡng vận dụng sức mạnh của nó thì sẽ gây đả kích lớn cho bản thân.

“Này bà, hôm nay ta giao Dao Nhi cho bà, sau này nhất định ta sẽ đích thân tới chào Thánh Đan Tông rồi đón cô ấy về!”

Mục Vỹ thề thốt nói: “Ta mong đến lúc đó, bà sẽ giao Dao Nhi nguyên vẹn lại cho ta, nếu không... ta sẽ cho bà biết thế nào là lên chầu trời! Hàng trăm, hàng. nghìn lần!”

“Ngươi...

“Sư phụ, con đi với người!”

'Tân Mộng Dao chợt cao giọng nói.

“Vỹ ca...

“Muội yên tâm, lần trước ta đã để muội chờ bốn năm, nhưng lần này chắc chắn không lâu vậy đâu!”

“Ừm!”

Tân Mộng Dao nhìn Mục Vỹ rồi gật đầu, sau đó lách người bay tới chỗ Tử Vũ Di.

“Nhớ kỹ lời ta nói, hàng trăm, hàng nghìn lần!” Mục Vỹ trâm giọng nói. “Hừ”

Tử Vũ Di xám mặt, một tay lôi Tân Mộng Dao dậy, một tay vung lên, sau đó hai người họ đã biến mất tại chỗ.

Thấy hai người đó đã biến mất, mọi người có mặt tại đó đều thở phào nhẹ nhõm.

“Phi Ngữ Chi, sao ngươi lại đến đây?”, Tà Vô Ý nói với giọng bực bội khi nhìn Phi Ngữ Chỉ.

“Ta không đến thì ông có trụ được không?”, Phi Ngữ Chi mặc một bộ y phục đơn giản, giữa đôi lông mày có nét bộc trực, gã chắp tay sau lưng, mất kiên nhẫn đáp.

“Ngươi...”

“Đừng ngươi nghiếc gì nữa, lần này đảo chủ muốn Mục Vỹ chết nên bây giờ không phải lúc tranh luận đâu”, Phi Ngữ Chi sốt ruột nói: “Nếu xảy ra chuyện gì thì cả ta và ông mang đầu về mà gặp đảo chủ!”

Phi Ngữ Chi nhìn Mục Vỹ, đôi mắt sáng lên.

Ở một phía khác, người của nhà họ Vỹ vừa xuất hiện trông thấy thi thể của Vỹ Tước thì lạnh lùng nói: “Mục Vỹ, ngươi thật to gan, dám giết cả người nhà họ VỹI”

'Thấy Tần Mộng Dao rời đi, Mục Vỹ đang sẵn cơn giận, hắn nhìn Vỹ Bất Ngữ rồi quát: “Có phải thế lực lớn các ngươi tự mãn quá rồi không? Lẽ nào bọn ngươi tới giết ta, ta lại nằm im cho các người muốn làm gì thì làm!”

Gào...

Mục Vỹ vừa nói dứt câu đã có tiếng gầm gừ vang lên, hỏa long chín đuôi tiếp tục phun trào khí thế.

Sức nóng xông thẳng lên trời.

“Đám này tới không xong, lại có thêm đám nữa, đến đông thế thì trốn làm gì nữa, ra hết đi, để ta giết một thể luôn!”

Mục Vỹ lên tiếng, hỏa long thè cái lưỡi đỏ rực ra gầm lên.

“Đối phó ngươi thì cần gì nhiều người?”, người đàn ông trung niên mà Thạch Kinh Thiên gọi là Thất thúc lạnh lùng nói, bên dưới người ông ta đã xuất hiện hồn đàn.

Cảnh giới hồn đàn tầng một!

Thạch Nham tung một chưởng ra, chưởng ấn bay vút theo chiều gió, gia tăng tốc độ về phía Mục Vỹ.

“Cút!”

Hỏa long chín đuôi gầm lên, một quả cầu lửa xuất hiện trong miệng nó, quả cầu ấy lập tức phình to rồi đánh bay chưởng ấn kia.

“Các vị đừng phí thời gian làm gì, kết trận thôi!”, Phi Ngữ Chi tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bước ngay lên trước rồi dang tay ra.

Cùng lúc ấy, Thánh Tâm Duệ, Vỹ Bất Ngữ, Thạch Nham và Chu Vĩ cũng tiến lên.

Bốn người đó vây quanh Mục Vỹ, sau đó dang rộng tay, trong tay mỗi người đều xuất hiện một cờ lệnh màu đen.

“Chết tiệt!”

Mục Vỹ biết rõ hành động này của họ có ý nghĩa gì, rõ ràng họ đã có chuẩn bị từ trước.

Bọn họ đến đây đã có chủ đích rồi.

Trước chỉ có ba thế lực lớn là Lục Ảnh Huyết Tông, Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà, nhưng giờ thì có đến năm thế lực lớn.

Năm trong tám thế lực lớn của Trung Châu muốn lấy mạng của Mục Vỹ, mạng của hắn đúng là đáng giá thật!

Nhưng lần này, vì Cam Kinh Vũ nên Tụ Tiên Các cũng muốn tiêu diệt hắn, đúng là già mồm át lẽ phải.

Nhà họ Vỹ trước thì ngăn cản gia đình hắn đoàn tụ, còn giờ lại muốn giết hắn để mẫu thân hắn đau lòng, hành động này đúng là tán tận lương tâm.

Đắc tội thì đắc tội, dẫu sao năm thế lực lớn của Trung Châu Đại Lục này cũng chẳng ra gì.

Sự ổn định của hàng nghìn năm qua khiến họ nghĩ mình cao quý, không ai được gây hấn.

Nhưng cục diện này nên được thay đổi rồi!

“Kết trận ư? Chẳng lẽ ta lại đứng im chờ các ngươi kết trận sao?”

Mục Vỹ lạnh lùng quan sát hành động của năm người đó, rồng lửa chín đuôi tấn công Thánh Tâm Duệ, Nhiếp Hồn Châu giăng màn sương máu khắp trời, kính

Phong Hồi dựng thẳng trước người hắn.

Trong năm người này, có Phi Ngữ Chi, Chu Vĩ, Vỹ Bất Ngữ và Thạch Nham là cảnh giới hồn đàn, rõ ràng bốn người họ mạnh hơn Thánh Tâm Duệ một bậc.

Mục Vỹ chọn Thánh Tâm Duệ làm điểm phá trận, trong đầu hắn đã có kế sách!

“Biến!”

Ba món thiên khí chắn trước mặt hắn, dù Thánh Tâm Duệ có dũng cảm đến mấy cũng không dám chống trả.

Mục Vỹ lách người, trốn sâu trong Ma Uyên.


Hắn càng chạy thì địch ý đó càng mạnh, dần dà một cảm giác khó chịu cứ lởn vởn rồi dâng lên trong đầu Mục Vỹ.

Nhưng phía trước của Ma Uyên thì ngày càng u tối như có một màn sương đang che khuất tất cả mọi thứ.

“Đây rồi!"

Đột nhiên Mục Vỹ thấy đầu mình rung lên, bây giờ địch ý phát ra từ Ma Uyên có thể nói đã lên đến cực điểm!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.