Trở vào trong nhà, Mục Vỹ băng qua đường ngầm vào gian phòng của Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.
Hai người họ không có trong phòng, Mục Vỹ tung tăng đi tới, nằm ườn trên giường.
Nhớ lại từng chuyện xảy ra trong thời gian qua, lòng Mục Vỹ đầy bồi hồi. Chuyến hành trình từ đế quốc Nam Vân đến Trung Châu Đại Lục của hắn căng như dây đàn, nhưng có lúc hắn vẫn phải kiên quyết ra tay vì đó là mâu thuẫn
không thể tránh khỏi.
Nay đã bị ba thế lực mạnh mẽ là Thánh Đan Tông, Lục Ảnh Huyết Điện và đảo Thiên Tà ghi thù, hắn không sợ mà chỉ lo lắng cho những người bên cạnh mình.
Việc phụ thân mất tích cũng là mối bận tâm của Mục Vỹ. Nếu hắn đoán không sai, chắc chắn phụ thân đang lên kế hoạch gì đó rất lớn.
Nhưng ngay cả nhị thúc cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc phụ thân định làm gì vậy?
"Lão cáo già kia làm gì mà bí ẩn thế không biết. Mà có khi một ngày đẹp trời tự dưng ông ấy làm ra hành động còn chấn động hơn cả mình, chắc sẽ vui lắm
đây!"
Mục Vỹ dần nhắm mắt. Chỉ khi ở trong gian phòng này, nằm trên chiếc giường này, hắn mới có thể yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, Mục Vỹ thấy mình ở tại một thế giới mênh mông vô bờ.
Đây là một không gian trắng xóa, mọi thứ ở đây đều hư ảo nhưng lại rất chân thật.
Đưa mắt nhìn, Mục Vỹ phát hiện có mấy bóng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3716089/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.