Chương trước
Chương sau
Lí Trạch Lâm cười khổ nói: “Ba nghìn năm trước có một thiên tài nghịch thiên xuất hiện trong Lôi Thần Cốc, người đó có thuật sấm sét vô cùng thần kỳ. Khi ấy, dưới sự tấn công của nhà họ Vỹ và Lục Ảnh Huyết Tông, người đó đã tự xây dựng đại bản doanh cho mình ở phí Bắc Trung Châu”. 

 “Lôi Thần Cốc bây giờ chính là một thế lực lớn mà không ai dám động vào ở Trung Châu, cốc chủ Lôi Chấn Tử nổi tiếng là người có tính khí nóng nảy, ngoài ra còn không bao giờ chịu nhận sai”. 

 “Lôi Thần Cốc…” 

 Mục Vỹ thầm ghi nhớ cái tên này. 

 “Thôi, ta cũng đã kể cho ngươi nghe nhiều chuyện rồi”, Lí Trạch Lâm đứng dậy chắp tay rồi nói: “Trong vòng nửa năm, điện Tam Cực ta sẽ không can thiệp vào chuyện ở thành Đông Vân, thế nên ngươi muốn làm gì thì làm. Tuy nhiên nhớ phải nộp đủ phí đấy!” 

 “Nếu ta không nộp thì sao!” 

 Lí Trạch Lâm cau mày rồi trầm giọng nói: “Mục Vỹ, đừng cố chấp làm theo ý mình, lúc nên cúi đầu thì hãy cúi đầu”. 

 “Ta hiểu rồi!” 

 Lí Trạch Lâm mỉm cười rồi rời đi. 

 Bây giờ, Mục Vỹ ở lại thành Vân Khê này tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa, vì vậy hắn đi tới thành Đông Vân theo chỉ dẫn trên tấm bản đồ mà Lí Trạch Lâm đưa cho. 

 Thành Đông Vân có diện tích vô cùng rộng lớn, dân số lên đến hàng chục triệu người, nếu tính cả các thành trì nhỏ và vùng nông thôn lệ thuộc ở xung quanh thì phải lên đến hàng trăm triệu người. 

 Một thành trì rộng lớn như vậy thì thành luỹ phải cao mấy chục mét, sau khi đi vào trong thành, Mục Vỹ phát hiện nơi này không hề có chuyện chen chúc như hắn đã tưởng tượng. 

 Trên đường phố rộng hàng chục mét có người và thú đi lại như thoi đưa, hàng quán hai bên đường san sát nhau với đủ loại mặt hàng. 

 “Đúng là thành Đông Vân sầm uất hơn thành Vân Khê bao nhiêu thật”. 

 Mục Vỹ nhàn nhã đi dạo tới một tửu lâu. 

 Dù ở đâu thì tửu lâu luôn là nơi có thể nghe ngóng tin tức tốt nhất. 

 “Biết gì chưa? Minh chủ của Đao Minh chết rồi, ba phó minh chủ đang đấu đá nhau để tranh giành vị trí minh chủ đấy!” 

 “Các ngươi thì biết cái gì! Vị trí minh chủ này chính là thành chủ của thành Đông Vân đấy, có ai không thèm muốn chứ!” 

 “Thèm muốn thì cũng phải có tư chất, hai người đứng đầu của Độc Thần Môn và Âm Dương Phái cũng không chịu ngồi yên đâu, kiểu gì cũng ra tay”. 

 “Còn Vỹ Môn nữa, vị môn chủ kiếm khách kiếm thế đó cũng không khoanh tay đứng nhìn đâu”. 

 “Vỹ Môn mới thành lập chưa được bao lâu, nền móng chưa vững nên rất khó thu được lòng dân. Ta thấy lần này, Độc Thần Môn và Âm Dương Phái là có khả năng giành được vị trí này nhất”. 

 Trên bàn ăn vang lên tiếng bàn tán rôm rả, ai cũng thao thao bất tuyệt tranh luận về chuyện của thành chủ thành Đông Vân. 

 Dùng bữa xong, Mục Vỹ đặt một phòng rồi đi vào nghỉ ngơi. 

 Hắn không hiểu rõ thành Đông Vân nên cần phải tìm hiểu nguồn gốc một chút mới được. 

 Dù Độc Thần Môn, Âm Dương Phái và Đao Minh đều là thế lực hạng hai, nhưng cũng không thể coi thường, nếu bọn họ không có cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm trở lên thì Mục Vỹ không sợ. 

 Nhưng nếu trong các môn phái này có các lão quái vật cảnh giới Thông Thần tầng thứ bảy hay thậm chí là tầng thứ chín, thứ mười thì khó ăn rồi. 

 Hắn có thể giết Huyết Vô Song là bởi ông ta tự tìm chết, ông ta và thần binh là một thể thống nhất, thần binh bị thương thì đương nhiên ông ta cũng bị phản phệ. 

 Vì thế ông ta đã mất hơn một nửa thực lực, thêm sự xuất hiện bất ngờ của Nhiếp Hồn Châu nên Mục Vỹ mới thắng được. 

 Mục Vỹ gạt chuyện này sang một bên. Bây giờ, hắn vẫn rất tự tin khi đối mặt với cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, nhưng nếu đối phương đông người thì Mục Vỹ chỉ lo được cho mình thôi, chứ không để ý đến ai khác được. 

 “Nhiếp Hồn Châu đã hấp thu Huyết Hồn Châu nên cũng sắp sánh ngang với thiên khí rồi, sau này hãy cùng ta chém giết nhé!” 

 Mục Vỹ nhìn viên Nhiếp Hồn Châu trong tay rồi chắp hai tay lại, giữ nó ở giữa, bắt đầu lĩnh ngộ và nghĩ lại những chuyện đã qua. 

 Cung điện bất ngờ xuất hiện ở Vạn Quỷ Phủ Quật sẽ thu hút võ giả ở đại lục Trung Châu tới, đến lúc ấy kiểu gì cũng sẽ có một trận hỗn chiến khủng khiếp chưa từng thấy. 

 Nhưng Mục Vỹ không hề lo lắng về điểm này, bảo bối đã bị hắn cuỗm sạch, đám người ấy đi vào đó thì cũng chỉ là tự sát thôi. 

 Còn một chuyện khác nữa là Mặc Dương và Vỹ Môn! 

 Vừa nghe thấy cái tên này là Mục Vỹ biết ngay đồ đệ xuất sắc của mình đã làm gì trong ba năm qua. 

 Hắn mới tới đây nên còn lạ lẫm với nhiều nơi, vì thế cần phải dò xét từng chút một. 

 Ngoài ra điều quan trọng nhất là tất cả mọi người đều nghĩ hắn vẫn bị nhốt trong Vạn Quỷ Phủ Quật, không ai biết là hắn đã cuỗm sạch bảo bối rồi ra ngoài sống thảnh thơi từ lâu. 

 “Hử?” 

 Nhưng khi còn cách một con đường nữa là đến Vỹ Môn thì Mục Vỹ chợt nghe thấy có tiếng đánh đấm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.