Chương trước
Chương sau
"Nhà họ Tiêu ta thực hiện lời hứa ba năm trước, đến đây bảo vệ trưởng tộc Mục Vỹ của nhà họ Mục!"

Giữa lúc đó, một tiếng hô vang lên, Tiêu Khánh Dư xung phong lên trước, dẫn theo đội quân đông nghịt lao đến từ một bên khác.

Không ngờ nhà họ Tiêu viện trợ trong tình huống này.

"Thầy Mục, là thầy thật rồi..."

Thấy Mục Vỹ, đôi mắt Tiêu Khánh Dư đỏ bừng. Cậu ấy quỳ phịch xuống đất rồi dập đầu thật mạnh, ăn năn: "Học trò Tiêu Khánh Dư xin lỗi thây Mục. Trò đáng chết, trong lúc thầy Mục gặp nguy nan mà..."

"Không phải trò xuất hiện lúc ta gặp nguy nan rồi đấy sao?"

Mục Vỹ kéo Tiêu Khánh Dư lên, cười thoải mái: "Cha mẹ trò cố chấp thế, sao trò dẫn quân của nhà họ Tiêu đi hay vậy?"

"Cha mẹ trò đúng là cố chấp nhưng trò là trưởng tộc đời kế tiếp của nhà họ Tiêu, hơn nữa, giờ trò đã là cảnh giới Thông Thần rồi!", Tiêu Khánh Dư nghiêm túc trả lời: "Cha mẹ buộc phải nghe lời trò thôi!"

"Mục Vỹ..."

Tiêu Doãn Nhi mặc bộ váy màu đen hiển lộ dáng người yểu điệu. Cô ấy ngập ngừng nhìn Mục Vỹ: "Xin lỗi, ta..."

"Không có gì phải xin lỗi, cô không có lỗi gì cả!", Mục Vỹ mỉm cười đáp Tiêu Doãn Nhi.

Hắn thật sự không muốn rước thêm tình trái nào về cho mình nữa!

Tiêu Doãn Nhi hơi buồn bã cúi đầu.

"Tiêu Khánh Dự, tiểu tử nhà ngươi tới hay không có khác gì đâu?", Cảnh Tân Vũ thấy người của nhà họ Tiêu đến thì cười to: "Ngươi tưởng ba năm qua Thông Thần Các chỉ lo làm ăn thôi chắc?”

Cậu ấy nhìn những người đằng sau, nói lớn: "Các bạn lớp chín, hôm nay tập trung lại giết cho thật đã. Hãy cho đế quốc Nam Vân biết lớp chín do thầy Mục dẫn dắt là ngọn lửa không bao giờ lụi tàn nào!"

"Được!"

"Chơi luôn!"

"Triển thôi!"

Những tiếng reo hò vang lên tấp nập, các học trò lớp chín hoàn toàn bùng nổ chiến lực mình ấp ủ suốt ba năm qua tại đế quốc Nam Vân.

"Nơi có trưởng tộc sao có thể thiếu bọn ta!" Ngay lúc này, lại có một đoàn quân gần mười nghìn người hùng hổ chạy đến.

Người đi đầu mặc trường bào, phong thái bất phàm, đường nét khuôn mặt trở nên trưởng thành và điềm tĩnh hơn rất nhiều.

"Mục Phong Hành!"

"Cuối cùng tiểu tử ngươi cũng đến rồi!" BB tmp6522.

Thấy Mục Phong Hành đến, mấy người Hoàng Vô Cực, Tiêu cười tươi rói.

"Ca, đây là những người sống rải rác tại các nơi trên đế quốc Nam Vân và một số hộ vệ trung thành của nhà họ Mục ta, đệ dẫn về cho trưởng tộc huynh đây".

Mục Vỹ nhìn từng tốp người sau lưng, lòng kích động khôn nguôi.

Hắn không chiến đấu một mình!

Sau lưng hắn có học trò, bằng hữu, huynh đệ, cả người yêu quý hẳn nữa. Đêm này sẽ là đêm đánh dấu sự vùng dậy của nhà họ Mục!

"Giết!"

Mệnh lệnh được cất lên, các võ giả thuộc nhà họ Mục, nhà họ Tiêu và Thông Thần Các đồng loạt lao ra.

"Bắc Nhất Vấn Thiên, giờ ta không có thời gian chơi với ngươi, giải quyết Mục Vỹ xong rồi chúng ta đánh nhau sau".

"Ta cũng nghĩ vậy!"

Những thế lực không biết xuất hiện từ đâu này làm cho Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng sững sờ.

Bọn họ không ngờ Mục Vỹ lại có nhiều mối quan hệ mạnh mẽ đến vậy.

"Mục Vỹ, xem ra ta xem thường ngươi rồi!", Mạnh Quảng Lăng cúi người, cười khẩy: "Nhưng ngươi tưởng thế là thắng rồi chắc?"

"Đội quân mười nghìn người của Lục Ảnh Huyết Tông ta sẽ giết ngươi không còn một manh giáp nào".

Mạnh Quảng Lăng cười đắc ý: "Cũng phải cảm ơn đan dược và thần binh của ngươi đấy".

"Ð? Vậy luôn?"

Mục Vỹ cười gian: "Ngươi nhìn lại xem đội quân Lục Ảnh Huyết Tông của mình ra cái giống gì rồi?"

Hai phe lao vào chém giết khốc liệt gây ra những tiếng kêu đỉnh tai nhức óc. Trong lúc người của Thông Thần Các và quân của Lục Ảnh Huyết Điện giao chiến, đao kiếm chém vào nhau kêu keng keng, rồi đao kiếm của bọn Lục Ảnh Huyết Tông đang cầm nháy mắt hóa thành sắt vụn, bị đối thủ dùng đao chém làm đôi hoặc bị kiếm đâm chết.

"Sao lại thế được?"

Thậm chí có người chỉ biết đực mặt ra đó, kẻ thì đau bụng hoặc tay mất cảm giác, bị giết mà không thể phản kháng chút nào.

"Mục Vỹ, thứ vô sỉ nhà ngươi, sao ngươi dám động tay động chân trên đan dược và thần binh hả!"

Mục Vỹ chỉ cười, không nói gì.

"Ngươi ác độc thì đừng có trách ta ác hơn!"

Nét mặt Mạnh Quảng Lăng trông vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Y lật tay mở Nhân Hoàng Kinh, tiếng sột soạt vang lên liên tục. Nhân Hoàng Kinh được mở ra lần

nữa.

Giữa những tiếng nổ ầm vang dữ dội, Nhân Hoàng Kinh dừng lật trang, sau đó Mạnh Quảng Lăng phun một ngụm tỉnh huyết lên trên nó.

Gào... Ngay lúc ấy, một hư ảnh xuất hiện trên Nhân Hoàng Kinh. Hư ảnh kia trở nên khổng lồ, phát ra tiếng gầm rống chấn động. Ai cũng cảm giác được thành Nam

Vân đang rung chuyển.

"Chuyện gì đây?"

"Có chuyện gì thế?"

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Những người khác chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì đột nhiên nghe thấy mấy tiếng gầm gửừ truyền đến từ ngoại thanh Nam Vân.

"Ngươi tưởng chỉ mình ngươi để lại lối thoát cho mình à?", Mạnh Quảng Lăng dữ tợn quát: "Làn sóng linh thú đã kéo đến vào ba năm trước, hôm nay nó sẽ lại

nhấn chìm tất cả mọi thứ!"

Nói xong, Mạnh Quảng Lăng vỗ hai tay lên Nhân Hoàng Kinh. Từng tia máu truyền từ cơ thể y vào trong đó.


Thế nên y đã kêu gọi bầy linh thú đến ngoại thành từ trước.

"Tưởng nghĩ ra được chiêu dự phòng này là ngon cơm lắm à?", Mục Vỹ ung dung đáp trả Mạnh Quảng Lăng: "Ngươi tự cho mình là thông minh nhưng cũng có câu ngu đột xuất đấy Mạnh Quảng Lăng ạ. Không biết bầy linh thú của ngươi

và bầy linh thú của ta có ngang sức với nhau không đây?"

Mục Vỹ vừa dứt lời thì một tiếng sói tru vang lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.