Nghe vậy, mặt Bắc Nhất Vấn Thiên đanh lại. "Mục Vỹ kia đâu rồi?" "Chết rồi?" "Chết rồi?", Bắc Nhất Vấn Thiên sửng sốt. "Ba năm trước bị dồn vào Lôi Âm Cốc, nhảy xuống cốc tự tử rồi". "Không thể nào!"
Bắc Nhất Vấn Thiên ngạc nhiên thốt: "Ta vừa mới tới Lôi Âm Cốc, Lôi Âm bao phủ nơi đó quanh năm đã tan biến lâu rồi, ngươi có thấy xác Mục Vỹ không?”
Gì cơ!
Câu nói này làm cho Mạnh Quảng Lăng đờ người.
Y dần đưa mắt về phía Tử Mộc.
"Nói thêm cái này cho ngươi biết, theo như sư phụ ta nói thì có thể có thiên hỏa tồn tại trong Lôi Âm Cốc, nhưng khi ta vào trong đó, đúng là phát hiện ra dấu vết thiên hỏa nhưng nó... đã bị ai lấy đi rồi!"
Cái quái gì vậy!
Mạnh Quảng Lăng lại ngẩn người rồi nhìn Mục Vỹ với đôi mắt đằng đằng sát khí.
"Ngươi... là Mục VỹI"
Ngón tay Mạnh Quảng Lăng run rẩy chỉ vào Mục Vỹ quát lên, giọng nói trở nên gay gắt khó chịu.
Y luôn muốn chiêu mộ Tử Mộc, nhưng Tử Mộc là Mục Vỹ, Mục Vỹ cũng chính là Tử Mộc.
Ngọn lửa kỳ quái, khả năng luyện đan và luyện khí kiệt xuất, những đặc điểm này quá giống Mục Vỹ ba năm trước.
Khúc mắc duy nhất là ngọn lửa nay cũng đã được làm sáng tỏ rồi. Khi đã loại bỏ tất cả những điều không thể, điều còn lại chính là sự thật! "Ha ha, Bắc Nhất Vấn Thiên, lâu rồi không gặp, ngươi còn nhớ ta không?"
Mục Vỹ nhoẻn môi lấy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3675659/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.