Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, mặt Bắc Nhất Vấn Thiên đanh lại. "Mục Vỹ kia đâu rồi?" "Chết rồi?" "Chết rồi?", Bắc Nhất Vấn Thiên sửng sốt. "Ba năm trước bị dồn vào Lôi Âm Cốc, nhảy xuống cốc tự tử rồi". "Không thể nào!"

Bắc Nhất Vấn Thiên ngạc nhiên thốt: "Ta vừa mới tới Lôi Âm Cốc, Lôi Âm bao phủ nơi đó quanh năm đã tan biến lâu rồi, ngươi có thấy xác Mục Vỹ không?”

Gì cơ!

Câu nói này làm cho Mạnh Quảng Lăng đờ người.

Y dần đưa mắt về phía Tử Mộc.

"Nói thêm cái này cho ngươi biết, theo như sư phụ ta nói thì có thể có thiên hỏa tồn tại trong Lôi Âm Cốc, nhưng khi ta vào trong đó, đúng là phát hiện ra dấu vết thiên hỏa nhưng nó... đã bị ai lấy đi rồi!"

Cái quái gì vậy!

Mạnh Quảng Lăng lại ngẩn người rồi nhìn Mục Vỹ với đôi mắt đằng đằng sát khí.

"Ngươi... là Mục VỹI"

Ngón tay Mạnh Quảng Lăng run rẩy chỉ vào Mục Vỹ quát lên, giọng nói trở nên gay gắt khó chịu.

Y luôn muốn chiêu mộ Tử Mộc, nhưng Tử Mộc là Mục Vỹ, Mục Vỹ cũng chính là Tử Mộc.

Ngọn lửa kỳ quái, khả năng luyện đan và luyện khí kiệt xuất, những đặc điểm này quá giống Mục Vỹ ba năm trước.

Khúc mắc duy nhất là ngọn lửa nay cũng đã được làm sáng tỏ rồi. Khi đã loại bỏ tất cả những điều không thể, điều còn lại chính là sự thật! "Ha ha, Bắc Nhất Vấn Thiên, lâu rồi không gặp, ngươi còn nhớ ta không?"

Mục Vỹ nhoẻn môi lấy cái mũ trên đầu xuống, khuôn mặt dưới chiếc lụa nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên, giọng lạnh đến đáng sợ.

"Mục Vỹ?" Thấy dáng vẻ này của Mục Vỹ, Bắc Nhất Vấn Thiên ngẩn người.

Nhưng rồi tóc của Mục Vỹ dần dần trở lại màu đen, đôi mắt tím trở về với màu sắc u tối như thường, trông hắn cũng không còn lạnh lùng nữa.

"Quả nhiên là ngươi!" Bắc Nhất Vấn Thiên nhìn Mục Vỹ, nét mặt âm trầm đến cực độ.

"Sao đấy, nghĩ ta chết rồi nên mừng rơn, giờ lại thất vọng đấy à?”, Mục Vỹ đứng trước mặt mọi người, mỉm cười đáp.

Nụ cười của hắn nom thật ung dung.

"Sai. Biết ngươi không chết nên ta càng vui hơn, vì như vậy ta có thể tự mình giết ngươi rồi!", Bắc Nhất Vấn Thiên nghiền ngẫm nói.

Hắn ta vẫn chưa quên mối sỉ nhục ba năm trước. Không bao giờ quên.

Hôm nay hắn ta nhất định phải báo thù Mục Vỹ, bắt hắn cũng trải qua cảm giác nhục nhã đấy của mình.

"Là Mục Vỹ thật kìa!" "Đúng là hắn rồi, hắn còn sống!" "Sao hắn có thể sống sót thoát khỏi cái nơi Lôi Âm Cốc kinh khủng đó?"

Bọn người Cổ Xích Ngân, Lâm Sa Vũ và Thái Hoàng Dục ngỡ ngàng nhìn Mục.

Vỹ.

Bọn họ đều cho rằng Mục Vỹ đã chết trong Lôi Âm Cốc, thế mà lúc này Mục Vỹ lại còn sống sờ sờ đứng trước mặt họ. Bọn họ như bị sét đánh vậy.

Nghĩ lại thì trong thời gian gần đây, Thông Thần Các có sự biến hóa rất lớn vì có sự gia nhập của Tử Mộc, rồi đấu giá địa khí hạ phẩm và đan dược thất phẩm thượng đẳng.

Hết thảy đều xuất phát từ Tử Mộc, từ Mục Vỹ.

Tất cả đều vì dẫn dắt bọn họ tiến về cạm bãy từng bước một.

Thậm chí những chuyện hôm nay cũng do chính tay Mục Vỹ gây ra.

Hắn đã khiến bốn gia tộc lớn và Lục Ảnh Huyết Tông triệt để bùng nổ cuộc chiến tranh đâm máu, còn mình thì ngư ông đắc lợi.

Bốn gia tộc lớn liên lạc với Thánh Đan Tông, trong khi hắn quy thuận Lục Ảnh Huyết Tông nhằm giữ thế cân bằng của hai phe, sau đó ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi.

Đúng là mưu tài kế tuyệt!

"Mục Vỹ, ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ, sao ngươi dám lập mưu hãm hại bọn ta!", Thái Hoàng Dục nổi đóa quát mắng.

"Ta hèn hạ?”

Mục Vỹ hờ hững trả lời: "Ba năm trước các ông đã làm vậy với nhà họ Mục, không biết câu gậy ông đập lưng ông à!"

"Ngươi..."

Nghe hắn nói vậy, đám người Thái Hoàng Dục đều thảng thốt. "Giết!"

Tuy nhiên, hắn vừa dứt câu thì bỗng có người hét lên.

Tiếng hét ấy vang lên một cách đột ngột khiến cho những người ở đây ngẩn ra.

Nhưng bọn họ không có thời gian để sững người lâu.

Mấy âm thanh phập phập vang lên, mấy trăm người thình lình xuất hiện giữa đội quân của Lục Ảnh Huyết Tông và bốn thế lực. Mấy trăm người kia kẻ thì mặc y sam của Lục Ảnh Huyết Tông, kẻ thì mặc của Thánh Đan Các hoặc nhà họ Cổ, nhà họ Lâm.

Những kẻ đó chợt ra tay với chính đồng đội bên cạnh mình, không có một dấu hiệu nào. Đâm kiếm, tung chưởng vỡ tim, tất cả đều xảy ra một cách chóng vánh.

Trong chớp mắt, quân của bốn thế lực đã chết mấy trăm người, bên Lục Ảnh Huyết Tông còn chết nhiều người hơn.

Có tiếng hét thảm thiết phát ra. Một thanh chủy thủ bỗng dưng đâm vào ngực Cổ Xích Ngân của nhà họ Cổ, máu bắn ra như suối.

Sột soạt...

Hai bóng người xuất hiện bên cạnh Mục Vỹ.


Ai cũng xôn xao khi nghe thấy cách y gọi Mục Vỹ.

Mục Vỹ trở thành đường chủ của tổ chức sát thủ Địa Sát Đường lúc nào vậy?

"Lãnh Nguyệt, tốt xấu gì ngươi cũng là đường chủ Địa Sát Đường - thế lực số một của đế quốc Nam Vân cơ mà, sao ngươi lại trở thành thuộc hạ của Mục Vỹ chứ? Mù rồi à!"

Thái Hoàng Dục quát tháo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.