Chương trước
Chương sau
“Hả?”

Năm xưa Mục Vỹ đã vô cùng kinh ngạc khi thấy Cổ Thiên Gia thi triển Tứ Quý Kiếm Thần Quyết của nhà họ Cổ, nhưng hắn không ngờ vẫn còn môn võ kỹ này.

Võ kỹ này rõ ràng là công pháp Địa Giai trung cấp và có uy lực phi phàm.

Không phải Mục Vỹ không có chiêu thức để đánh trả, nhưng bất kể là Thiên Lôi Thần Thể Quyết hay Phá Hư Chỉ, một khi hẳn thi triển thì sẽ bại lộ thân phận ngay.

Vì thế hắn chỉ có thể đáp trả bằng kiếm.

Ngự Phong Thần Quyết dùng chân nguyên để mượn sức gió.

Khi gió nhẹ thì dịu dàng như dòng nước chảy, khi mạnh thì nhanh như chảo. chớp giống một thanh lợi kiếm.

Lợi hại không thua kém gì kiếm thuật.

Nhưng điều duy nhất khiến Mục Vỹ lo lắng là mức độ chênh lệch cảnh giới, còn về kiếm thuật của mình thì hắn hoàn toàn yên tâm!

Cổ Vân Nhàn có nằm mơ cũng không thể ngờ tới sự mạnh mế của kiếm thế.

“Vô Tâm Kiếm Phổ, ba năm rồi, để ta dùng kiếm thế xem rốt cuộc ông đã mạnh tới mức nào!”

Mục Vỹ thầm thấy chấn động, toàn thân bắt đầu bộc phát ra kiếm thế long trời lở đất.

Sự điên cuồng của kiếm thế đã vượt xa kiếm ý.

Kiếm ý là dùng sức mạnh của bản thân để chống lại tự nhiên.

Còn kiếm thế là mượn sức mạnh của thiên nhiên để đáp trả đối thủ, kiếm thế càng mạnh thì thực lực của kiếm khách càng lớn, dẫu sao con người cũng không thể chống lại được sức mạnh của thiên nhiên.

“Phong Khởi Vân Trảm!”

Chiêu thức này nghênh chiến với cơn lốc do Cổ Vân Nhàn tạo ra, Mục Vỹ bay lên cao rồi chém một kiếm xuống.

Tiếng cheng cheng vang lên, một kiếm đó của Mục Vỹ mượn sức gió nên bộc phát dữ dội.

Uỳnh... Âm thanh va chạm vang lên, Mục Vỹ không ngừng lùi lại rồi bắt đầu lảo đảo.

Còn Cổ Vân Nhàn ôm ngực, mặt mày tái xanh, suýt nữa hộc ra một ngụm máu tươi.

“Lão hồ ly kia, mới một kiếm đã không chịu được à?” Mục Vỹ cười nói: “Còn kiếm thứ hai nữa đây!” “Phá Vân Xung Thiên!”

Mục Vỹ tung một kiếm ra, từng đường kiếm trở nên mờ ảo, còn cơ thể hắn thì loé sáng rực rỡ như thanh kiếm lớn giữa vô vàn các đường kiếm.

“Giết!” Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi vung kiếm, cơn mưa kiếm rơi xuống, từng

đường kiếm mang theo sự áp bách bổ nhào về phía Cổ Vân Nhàn như một ngọn núi.

“Kiếm thứ ba - Thiên Động Nhất Kiếm!”

Ngay sau đó, Mục Vỹ lại vung kiếm lên, đường kiếm vừa xuất hiện là mặt đất rung chuyển, một đường kiếm ầm ầm lao từ trên cao xuống như trời phạt.

Cổ Vân Nhàn vừa đỡ được kiếm thứ hai thì kiếm thứ ba đã tới. Song khi lão ta chuẩn bị đỡ kiếm này thì kiếm thứ tư lại tiếp tục phóng qua. “Kiếm Xuất Nhật Lạc!”

Mục Vỹ khế hô một tiếng, kiếm Xích Long tuột khỏi tay hắn bay đi, một đường kiếm màu đỏ đã nhanh chóng lưu lại một vết kiếm trên bầu trời.

Bốn kiếm này gần như được Mục Vỹ hoàn thành cùng một lúc.

Dù Ngự Phong Thần Quyết của Cổ Vân Nhàn có nhanh đến mấy thì cũng không đọ lại được.

Kiếm thứ ba và thứ tư gần như hợp nhất rồi ngay lập tức lao về phía Cổ Vân Nhàn.

Phụt...

Cuối cùng sau khi chống đỡ kiếm thứ ba, Cổ Vân Nhàn đã không cầm cự được nữa mà hộc ra một ngụm máu.

Lão ta đã kiệt sức và đạt đến giới hạn của bản thân, trừ khi đột phá cảnh giới, còn không thì lão ta khó mà giữ được sức mạnh như lúc trước.

Đối mặt với kiếm thứ tư của Mục Vỹ sắp lao tới, lão ta chỉ có thể nhắm mắt chịu trận.

“Ông ơi...”

'Thấy Cổ Vân Nhàn đã bị thương, Cổ Xích Ngân vung kiếm đẩy Thiết Mông và Sơn Úc ra rồi xông tới chỗ Mục Vỹ.

Nhưng lúc này, Mục Vỹ đã tung người bay về phía Cổ Vân Nhàn.

Cảm thấy sát ý của Cổ Xích Nhân ở phía sau lao tới, nhưng Mục Vỹ không thèm ngoảnh lại.

“Cổ Vân Nhàn, ba năm trước ông đã giết ta trước mặt phụ thân ta, để ông ấy phải chịu nỗi đau mất con. Bây giờ, Mục Vỹ ta sẽ cho ông nếm thử nỗi đau khi mất đi đứa cháu trai”.

Mục Vỹt!

Nghe thấy Mục Vỹ thì thầm bên tai, Cổ Vân Nhàn biến sắc mặt, lão ta định báo cho cháu mình nguy hiểm, nhưng không còn kịp nữa.

Dưới cơn khủng hoảng, lão ta đã từ bỏ việc chống đỡ cho bản thân mà tung một chưởng về phía Cổ Xích Ngân để hất gã về phía sau.

Phụt...

Nhưng đúng lúc này, kiếm Xích Ngân đang bay thẳng lại chuyển hướng, đâm thẳng vào tim của Cổ Vân Nhàn từ phía sau, lão ta lập tức nhìn Mục Vỹ với ánh mắt bàng hoàng.

“Thật ra ta lừa ông đấy!”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Tung bốn kiếm ra là ta đã hết sức để chống lại Cổ Xích Ngân rồi, vừa nãy ta chỉ nói đùa với ông thôi!”

'Thấy Gổ Vân Nhàn ngã phịch xuống đất với vẻ mặt đầy sự căm phẫn, Mục Vỹ mới cầm lấy kiếm Xích Long rồi há miệng thở hổn hển.

“Thiếu trưởng tộc, người hãy mau đưa lão trưởng tộc đi, chúng ta phải đi tìm các chủ Mộ Bạch ngay để tập trung với Thánh Đan Các”.

“Đáng chết!”

Cổ Xích Ngân nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ, sau đó không chút chần chừ mà quay người bỏ đi.

Bây giờ, Mục Vỹ cũng đã hết sức lực để truy đuổi nên chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ nhìn Cổ Xích Ngân dẫn một đám người đi tới Thánh Đan Các.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.