Chương trước
Chương sau
"Lão già kia, ông già rồi nên mới vừa ngu hơn vừa phản xạ chậm hơn đấy!"

Mục Vỹ bay tới, trong tay thoáng chốc xuất hiện tám ngọn hỏa liên phóng đến.

"Bát Hoang Hỏa Long Trận!"

Mục Vỹ khẽ quát, tám ngọn hỏa liên tỏa ra khí tức của mình rơi từ đầu ngón tay hắn xuống mặt đất theo tám hướng.

Tám hỏa liên ở tám hướng nổ tung tới tấp rồi hạ xuống tám góc. Âm ầm ầm...

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, tám con hỏa long trồi ra từ dưới đất, bay thẳng lên cao.

"Ngu hết chỗ nói!"

Lâm Chấn Thiên cười vào mặt Mục Vỹ: "Nơi này cách nhà họ Lâm có năm dặm, không lâu nữa sẽ có võ giả nhà họ Lâm đến đây thôi, ngươi tưởng ngươi có thể giết ta nhanh được chắc?"

"Chuẩn rồi!"

Không đợi Lâm Chấn Thiên nói dứt câu, Mục Vỹ mỉm cười gật đầu.

"Bát Hoang Chấn Thiên, nổ!"

Rầm... Uỳnh uỳnh...

Vụ nổ với âm thanh rung trời mau chóng lan rộng ra khắp nơi, mặt đất ở nơi bị tám hỏa long vây quanh nứt nẻ, một con tử long há cái miệng khổng lồ về phía Lâm Chấn Thiên.

"Không..."

Ông ta gầm thét, toàn thân bộc phát ra lực lượng cuồng bạo.

Mấy lớp khôi giáp chồng lên nhau xuất

iện quanh người ông ta, nhưng khôi giáp kia vừa tiếp xúc với hỏa long là rách ra, bị hòa tan.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ chạy khỏi đây.

Đám cao thủ nhà họ Lâm đằng xa vừa chạy đến chỉ biết nhìn cảnh tượng Lâm Chấn Thiên từ từ bị thiêu đốt trong hỏa trận kinh khủng kia, nhiệt độ nóng đến mức làm ai cũng không dám lại gần.

Bọn họ bất lực nhìn trưởng tộc bị ngọn lửa chạm trời đốt thành than.

"Lâm Chấn Thiên là kẻ đầu tiên, Lâm Sa Vũ, ông sắp tới số rồi!", một giọng nói khàn khàn vang vọng giữa không trung.

"Lão trưởng tộc, trưởng tộc đã..."

"Ta thấy rồi!"

Lâm Sa Vũ như già đi 10 tuổi, lão ta nghiêm mặt nhìn những gì đã bị thiêu đốt.

"Lập tức phái người đến Thánh Đan Các yêu cầu họ cung cấp một lượng lớn thần binh chất lượng cao, không chấp nhận thì Thánh Đan Các tự đi mà đánh trận này đi!"

Lâm Sa Vũ nói xong bực bội bỏ đi.

Tại Thánh Đan Các.

Giờ phút này, có đến nghìn người đang tiếp cận Thánh Đan Các.

Giờ phút này, có đến nghìn người đang tiếp cận Thánh Đan Các.

Cuộc chiến hàng vạn người trên con phố trước Thánh Đan Các đã trở nên gay. gắt hơn.

Đêm hôm khuya khắt mà hầu hết những dân thường trong thành Nam Vân đều chạy ra ngoại thành.

Dù đứng cách khoảng mấy dặm vẫn có thể nghe thấy tiếng gào rống hung tợn cùng âm thanh đao kiếm chém người trong thành Nam Vân, ảnh lửa nhuộm đỏ cả bầu trời.

"Mạnh Quảng Lăng, ngươi dám tấn công Thánh Đan Các ta, tưởng Thánh Đan Tông là cọp giấy chắc?", Mộ Bạch giận dữ nhìn đám đông bên ngoài Thánh Đan Các.

"Cọp giấy? Bộ không đúng sao?”

Mạnh Quảng Lăng giêu cợt: "Thánh Đan Các của ông chỉ là một chỉ nhánh nhỏ nhoi của Thánh Đan Tông thôi, Thánh Đan Tông làm gì quan tâm nó có bị diệt hay không”.

"Chưa kể, cho dù Thánh Đan Tông muốn can thiệp cũng phải có bản lĩnh, có khả năng làm điều đó, nhưng giờ Thánh Đan Tông còn hơi đâu mà quản?"

Mạnh Quảng Lăng nói đúng.

Nếu như chờ cao thủ Thánh Đan Tông đến nơi thì chắc có khi Thánh Đan Các đã thành một đống lụi tàn rồi. Đó sẽ là tổn thất không nhỏ đối với tông môn.

"Chết tiệt, tại sao nhà họ Lâm, nhà họ Cổ, nhà họ Tiêu và hoàng thất lại không

tới".

"Chúng không tới được đâu, ta đã phái tám Đường Khẩu chặn đường chúng lại rồi. Ông tưởng chỉ cần năm thế lực lớn liên kết lại với nhau là có thể đối phó với Lục Ảnh Huyết Tông sao?"

"Hừ, ngu dốt!"

Mộ Bạch nghe Mạnh Quảng Lăng nói xong thì hừ lạnh: "Cả bốn gia tộc đều là lũ ngu. Ta chỉ không hiểu vì sao Thông Thần Các lại bắt tay với ngươi để chống lại ba gia tộc kia và Thánh Đan Các. Tử Mộc kia có lòng dạ thâm sâu, sau khi tiêu

diệt thế lực của ta, nơi hắn tấn công kế tiếp sẽ là Lục Ảnh Huyết Tông".

"Đừng quên Lục Ảnh Huyết Tông cũng có phần trong việc tiêu diệt nhà họ Mục năm đó!”

"Ông lo xa quá rồi!" Mạnh Quảng Lăng cười đáp: "Trong bốn gia tộc lớn, Thánh Đan Các và Thông 'Thần Các, Thông Thần Các có căn cơ nông nhất, là yếu nhất, chỉ vượt trội về

phương diện luyện đan và luyện khí thôi”.

"Tiếc một nỗi biết luyện đan, biết luyện khí mà không có võ công cao cường thì khác nào dê khoác da sói”.

"Rồi cũng bị người khác phát hiện và giết thôi”.

Mạnh Quảng Lăng nói hùng hồn: "Còn ta chính là sói thực sự, là chúa tể của tất thảy mọi thứ. Khi các ông chết, Thông Thần Các sẽ cúi đầu trước ta thôi”.

"Nằm mơi" Mộ Bạch hét lớn rồi lập tức lao ra.

Nhưng trước tình cảnh đó, Tiêu Chiến Thiên nom bình tĩnh đến lạ thường.

Sau ba năm, nhà họ Tiêu đã phát triển vượt bậc, đôi lúc có uy thế của gia tộc mạnh nhất trong số bốn gia tộc lớn. Giờ đây, Tiêu Chiến Thiên cười to nhìn đội quân đến gần: "Tử tôn nhà họ Tiêu, theo ta, giết!"

"Giết!"

Đáp lại ông là những tiếng hô hào hùng, khu vực trước nhà họ Tiêu nhuộm đẫm máu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.