“Ta muốn làm gì hình như không liên quan đến ngươi thì phải?”
Cam Kinh Vũ hừ một tiếng rồi thản nhiên nói: “Khi lão phu ở Thiên Vận Đại Lục, có lẽ ngươi còn chưa chào đời, vậy mà dám dương oai trước mặt ta ư!”
“Nhưng lúc ông vào quan tài thì ta lại được chứng kiến đấy!” "®, vậy sao?”
Cam Kinh Vũ mỉm cười rồi điểm một ngón tay.
Chiêu này trông có vẻ nhẹ như đang vuốt lên mặt.
Nhưng ngay sau đó, Mạnh Quảng Lăng đã phải lùi lại một bước rồi tung một chưởng ra.
Bụp...
Một âm thanh vang lên, Cam Kinh Vũ đứng nguyên tại chỗ bất động với tư thế hiên ngang.
Còn Mạnh Quảng Lăng thì lùi lại một bước, mặt mày trắng bệch, không nhịn được hộc ra một ngụm máu tươi.
“Thằng nhãi ranh, nếu là trước kia thì lão phu đã tát chết ngươi rồi đấy, cút ngay!”, Cam Kinh Vũ không chút khách sáo nhìn Mạnh Quảng Lăng rồi nói.
Hiện giờ ở đế quốc Nam Vân chắc chỉ có một mình Cam Kinh Vũ dám lăng mạ Mạnh Quảng Lăng như vậy.
Bốn gia tộc lớn và Thánh Đan Các cũng không dám.
Dẫu sao Mạnh Quảng Lăng cũng là tôn sử của Lục Ảnh Huyết Tông, thân phận và địa vị của y đều rất cao!
“Đi thôi!” Mạnh Quảng Lăng nhổ một ngụm máu ra rồi tái mặt bỏ đi. Cổ Vân Nhàn và Thái Hoàng Dục cũng không dám nán lại, lập tức bỏ chạy.
Đêm nay, ba thế lực này không hề họp bàn lập mưu, chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.
Dẫu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3649376/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.