Chương trước
Chương sau
Người mặc áo choàng tím này ra tay độc ác, hơn nữa thủ đoạn còn quỷ dị, không lẽ ngọn lửa màu tím này là thiên hoả sao?

“Ngươi...”

“Mau đền đủ số linh thạch như ta đã nói, một linh thạch cũng không được thiếu, nhớ chưa?”

Một bông hoa sen màu tím lại xuất hiện trên bàn tay trắng ngần của Mục Vỹ, hắn nhìn Liễu Thanh rồi nói: “Ta cho ông nửa canh giờ để sai người về lấy linh

thạch, nếu không làm được thì ông sẽ như thế này!”

Mục Vỹ chỉ vào Thiết Lê đã bị đốt cháy thành tro, giọng nói của hắn có vẻ kỳ dị.

“Mau, mau về lấy linh thạch, nhanh lên!”

Liễu Thanh không còn vẻ kiêu ngạo như lúc trước nữa, mồ hôi rơi lã chã trên mặt, toàn thân run lẩy bẩy.

Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ hôm nay đến Thông Thần Các lại gặp phải chuyện như thế này.

Người đứng sau Thông Thần Các không phách lối như Thánh Đan Các, vì thế quá trình phát triển của Thông Thần Các luôn bị Thánh Đan Các chèn ép, nhưng không ngờ hôm nay thái độ của bọn họ lại bất chợt thay đổi thế này.

Người mặc áo choàng tím này không rõ cảnh giới ra sao, nhưng đoá sen tím trong tay hắn thật sự khiến người ta thấy khiếp sợ.

“Tử Mộc tiên sinh!”

Mục Phong Hành gọi một tiếng rồi đi tới cạnh Mục Vỹ, nói khẽ: “Sư phụ, người định bắt bọn họ bồi thường nhiều như thế thật ạ?”

“Yên tâm đi, ta có tính toán riêng!” Mục Vỹ mỉm cười đáp.

Sau chuyện hôm nay, Mục Vỹ dễ dàng nhận ra Thông Thần Các trông có vẻ hào nhoáng, nhưng thật ra luôn ngấm ngầm bị chèn ép khá nhiều.

Các học trò của hắn có thể cầm cự được khiến hắn thấy rất ngạc nhiên.

Nhưng bây giờ hắn đã trở về, những kẻ từng muốn giết và hãm hại hẳn sẽ bắt đầu phải trả giá.

Không biết bao lâu sau, có một đoàn người ngựa hùng hổ đi tới Thông Thần Các.

Hàng trăm võ giả mặc y phục của Thánh Đan Các đầy sát ý. “Thông Thần Các, các ngươi giỏi lắm! To gan thật!” Một tiếng quát chợt vang lên bên ngoài.

“Là tên điên nào đã giết đội trưởng hộ vệ của Thánh Đan Các ta? Lại còn dám bắt cóc đại sư Liễu Thanh, trưởng lão của chúng ta nữa, mau ra đây chịu chết”.

Nghe thấy vậy, Tê Minh cười khổ.

Cậu ấy biết rõ Thánh Đan Các không có nhiều linh thạch đến thế để bồi thường.

Thế lực đứng sau Thánh Đan Các là Thánh Đan Tông, bọn họ dựa vào thế lực này để mở rộng sản nghiệp nên không thể chịu nhục được.

“Phó các chủ, chuyện hôm nay do ta mà ra, để ta giải quyết!”

Mục Vỹ đi ra ngoài. “Tử Mộc tiên sinh hãy cẩn thận!” Tê Minh biết Mục Vỹ làm gì cũng có tính toán, vì thế không hề ngăn cản.

Bây giờ có hàng trăm võ giả đang sẵn sàng chiến đấu ở bên ngoài, bọn họ đều là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm trở lên.

Người dẫn đầu có thân hình cường tráng đang ngồi trên một con ngựa cao to, bừng bừng khí thế, râu ria xồm xoàm, trông rất mạnh mẽ.

“Tên này chết rồi lại có tên khác đến à?”

“Ngươi là ai?”

Gã đàn ông râu ria nhìn Mục Vỹ rồi quát.

“Ngươi không cần quan tâm ta là ai, mang linh thạch tới bồi thường chưa?” “Bồi thường cái con khiI”

Gã đàn ông râu ria hùng hổ nói: “Là ngươi ra tay với đội trưởng hộ vệ của Thánh Đan Các ta rồi còn bắt cóc trưởng lão Liễu Thanh đúng không?”

“Bây giờ ngươi hãy lập tức hộ tống đại sư Liễu Thanh ra đây, sau đó tự sát trước mặt ta, không thì ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết và san bằng Thông Thần Các luôn”.

“Được thôi, thế thì ta cũng muốn nhắc ngươi một câu”.

Mục Vỹ cười nói: “Bây giờ ngươi hãy cút khỏi đây rồi về mà gom linh thạch ngay thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, không thì ta không bảo đảm tính mạng cho đại sư Liễu Thanh đâu”.

“Đúng là chán sống rồi!”

Man Hổ là đại đội trưởng của Thánh Đan Các tại thành Nam Vân, cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, thực lực này cũng đủ có máu mặt ở đế quốc Nam Vân này.

Dẫu sao cũng có rất ít võ giả cảnh giới Thông Thần.

Hơn nữa Thông Thần Các chỉ là một thế lực mới trỗi dậy, chưa là gì so với Thánh Đan Các cả.

Bây giờ, Lục Ảnh Huyết Tông có thể coi là thế lực lớn mạnh nhất ở thành Nam Vân, nhưng khi gặp người của Thánh Đan Các, bọn họ vẫn phải khách sáo.

Thông Thần Các là cái thá gì chứ!

Man Hổ tung một cú đấm thật mạnh ra, cơ bắp toàn thân căng phồng lên như: quả bóng, sức mạnh ấy chèn ép khiến không khí vang lên tiếng nổ.

“Ta sẽ đứng im ở đây, xem ngươi làm gì được ta?”

Mục Vỹ đứng nguyên tại chỗ bất động, các đoá sen màu tím lặng lẽ nở rộ ngoài mép áo choàng rồi dính lên y phục của hắn, trông rất quái dị.

Bịch...

Man Hổ tung một cú đấm về phía Mục Vỹ, một tiếng động vang lên, đoá sen màu tím ấy lập tức nổ tung.

Ngọn lửa bùng lên rồi cháy sang cánh tay của Man Hổ.

Y chưa kịp kêu lên thì ngọn lửa đã lan lên trên, y lập tức rút con dao ở bên hông ra chém luôn cánh tay đó của mình đi.

Ngay sau đó, cánh tay bị chặt đứt đã cháy thành than, còn con dao kia đã bị nung chảy rồi biến thành một dung dịch.

“Mẹ ơi" Trông thấy vậy, Man Hổ như linh tính được điều gì đó, lập tức rút lui. Y cũng định hô hoán gọi người tới cứu, nhưng y nghĩ mình là cảnh giới Thông Thần nên dù người áo choàng tím này có mạnh đến mấy cũng không giỏi bằng y được.

Nhưng y không ngờ ngọn lửa màu tím này lại khủng khiếp như thế, đúng là yêu nghiệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.