"Ha ha, một tông đương nhiên là chỉ Lục Ảnh Huyết Tông bọn ta. Ba các là Thánh Đan Các, Tụ Tiên Các, Thông Thần Các. Trong ba các này, Thánh Đan Các thì khỏi bàn cãi, đó là cơ sở Thánh Đan Tông đặt tại mọi đế quốc ở đại lục, Tụ Tiên Các là do hai vị đại sư họ Mạt thành lập, Thông Thần Các thì gần đây mới phát triển, nổi tiếng với đan dược và thần binh. Và bốn tộc chính là nhà họ Cổ, nhà họ Lâm, nhà họ Tiêu và hoàng thất!"
"Thông Thần Các?"
Mục Vỹ chưa từng nghe nói đến nơi này.
"Thông Thần Các mới xây dựng được ba năm, hơn nữa nơi này còn có quan hệ dây tơ rễ má gì đó với nhiều người có chức quyền trong học viện Thất Hiền. Ban đầu ba gia tộc nghỉ ngờ Thông Thần Các có liên quan đến tàn dư nhà họ Mục, muốn giải quyết nhưng không ngờ họ ngày càng có danh tiếng với đan dược và thần binh của mình, đến nay đã trở thành các lớn thứ bal"
"Có liên quan đến nhà họ Mục à?”
Người mặc trường bào tím gật đầu, nói: "Cảm ơn ba vị, tại hạ xin cáo từ!"
Người nọ lại đưa mấy trăm viên linh thạch trung phẩm ra rồi chắp tay rời đi.
"Đại cai"
Thấy hắn đã đi, ba người lập tức tụm lại.
"Đại ca, thằng nhóc đó trông bàn tay thì trắng nõn, rõ ràng là mới hai mấy tuổi thôi nhưng hào phóng thật, có lẽ là con cháu gia tộc nào đi rèn luyện, hay chúng ta...
"Đúng đó đại ca, hắn xài linh thạch như nước vậy, chúng ta cứ trói lại xem hắn còn bảo bối gì không đi!"
"Chuyện này..."
"Đại ca à, còn chần chừ nữa là muộn đấy!", hai người nói lớn với người đứng giữa.
"Đi thôi!"
Câu vừa dứt, ba người lập tức đứng dậy đuổi theo Mục Vỹ vừa ra ngoài.
"Chà, nhìn là biết tên đó trẻ người non dạ, dám khoe của với người của Lục Ảnh Huyết Tông, chán sống hay gì?", cảnh tượng người của Lục Ảnh Huyết Tông
đuổi theo Mục Vỹ làm dấy lên những tiếng thương hại trong đại sảnh.
Họ nhìn ba tên Lục Ảnh Huyết Tông đuổi theo thanh niên mặc trường bào tím kia, không khỏi đoán mò khung cảnh sau đó.
Trong một con hẻm vắng người, thanh niên mặc trường bào tím chậm rãi cước bộ, phía trước là ngõ cụt.
Người nọ quay lại nhìn ba người đằng sau, mỉm cười: "Sao ba vị đại ca theo ta đến đây?"
"Khà khà, tiểu tử, ngươi có biết câu “giàu đừng khoe' không?" "Ngươi giàu thế chỉ bằng chia cho huynh đệ bọn ta một ít đi?" "Ð? Ăn cướp à!"
Người thanh niên áo tím giật mình nhìn ba người, đáp: 'Cướp cũng được, ta có nhiều linh thạch lắm!"
Vừa dứt lời thì một lượng lớn linh thạch xuất hiện trên mặt đất, chỗ linh thạch chất đống ấy nom ít nhất cũng phải mười nghìn.
Ba người vừa thấy số linh thạch kia là sáng mắt.
"Linh thạch có thì có, nhưng các ngươi có mạng để lấy không?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một khuôn mặt khôi ngô hiện ra dưới vành nón tím.
"Là ngươi!"
Kẻ có gương mặt thanh tú hơi nữ tính trong ba người mặc áo bào xanh chợt thốt lên.
"Đại ca, huynh biết hắn sao?”
"Không thể nào, không thể nào, ngươi không thể là hắn được. Hän đã chết rồi, rõ ràng hắn đã nhảy vào trong Lôi Âm Cốc rồi cơ mà, tuyệt đối không thể sống được!"
Kẻ cầm đầu trợn mắt hốc mồm nhìn người mặc trường bào tím.
"Tuyệt đối không thể sống được?", thanh niên nhoẻn miệng cười, đôi mắt ánh lên màu tím tà dị. Hắn cười nói: "Do các ngươi tưởng thế thôi!"
Người thanh niên dứt lời, một đóa sen tím nhen nhóm trong tay hắn. Hoa sen tím kia bay về phía ba người nọ.
Bọn họ muốn hét lên phản kháng nhưng chẳng làm được gì, chỉ biết vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Ấm...
Có tiếng kêu trầm đục phát ra từ trong con hẻm, ba kẻ đó biến mất khỏi thế gian, chỉ để lại chút bụi bặm dưới đất.
Người thanh niên có đôi mắt tím chính là Mục Vỹ. "Thông Thần Các, Thông Thần Các, thú vị đây, để tìm hiểu xem thế nào!"
Mục Vỹ vừa thì thầm vừa sải bước rời khỏi đây như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Gần ba năm nay, Thông Thần Các liên tục tiến bước trên con đường phát triển tại thành Nam Vân.
Không một ai điều tra ra được ai là chủ của Thông Thần Các.
Tuy bước đầu khuếch trương thế lực hơi thăng trầm nhưng dường như Thông 'Thần Các đã ngày càng có nhiều quyền thế hơn trong một năm trở lại đây, các thế lực muốn áp chế Thông Thần Các trong thành Nam Vân cũng dần chùn chân.
Nguyên nhân cho điều này vẫn còn là một ẩn số cho đến nay.
Nhưng mọi người đều hiểu rằng, có một lý do cho sự trỗi dậy của Thông Thần Các là những người điều hành thần bí trong các.
Người thì cho rằng họ là học trò của học viện Thất Hiền, kẻ thì đồn thổi họ là giáo viên của học viện, rồi còn có tin đấy là đệ tử long bảng.
Tin nào cũng có, nhưng các thương vụ làm ăn của Thông Thần Các vẫn cứ tăng, gây ra được tiếng vang ngày càng lớn trên đế quốc Nam Vân.
"Hoan nghênh khách nhân đến chơi!"
Nữ tử tiếp khách lịch sự chào người mặc áo bào tím.
"Bức tranh này vẽ gì thế?"
"À, đây là tranh vế Mục tiên sinh, Mục Vỹ ạ!", nữ tử tiếp khách nhã nhặn đáp.
"Mục tiên sinh?", người mặc áo tím nói khế: "Mục Vỹ?"
"Đúng vậy ạ'".
Nghe được câu trả lời chắc nịch của cô ấy, lồng ngực Mục Vỹ phập phồng, hẳn cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Vẽ xấu như ma, hắn mà biết là ai vẽ sẽ đần cho một trận tơi bời!
"Ta muốn gặp thầy luyện khí cấp cao nhất ở đây, ta cần luyện chế một món huyền khí cực phẩm', Mục Vỹ vào đại sảnh Thông Thần Các, nhỏ nhẹ yêu cầu.
"Mời khách nhân đi cùng ta".
Rất hiếm thầy luyện khí trong đế quốc Nam Vân có đủ khả năng luyện chế ra huyền khí cực phẩm.
Còn những võ giả cần đến huyền khí cực phẩm thì ai cũng có thân phận hiển hách, địa vị cao quý, dĩ nhiên nữ tử tiếp khách không dám qua loa.
"Chắc hẳn khách nhân đã biết thầy luyện huyền khí cực phẩm ở chỗ bọn ta là đại sư Tề rồi phải không, có điều dạo này đại sư Tê khá nhiều đơn hàng nên xin đại nhân chờ một lát".
"Được",
Sau khi nữ tử tiếp khách rời đi, Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trong phòng, dùng lực linh hồn quan sát xung quanh.
€ó bốn, năm hơi thở trong tối phong tỏa hắn. Dường như họ đang thăm dò thân phận của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]