Chương trước
Chương sau
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Mục Vỹ rơi xuống đáy Lôi Âm Cốc.

Và ông lão này cũng đã làu bàu mắng hắn tròn cả tháng.

Nói ra kể cũng khéo, ông lão này đã bị nhốt ở Lôi Âm Cốc mấy chục năm, nhưng một ngày của tháng trước, cuồng phong nổi lên, sâu trong Lôi Âm Cốc xuất hiện sức mạnh của sấm sét, mà nhiệt lượng mãnh kiệt cũng không ngừng

phun trào.

Dưới sự giao thoa của sét và lửa, của sự mạnh mẽ và khốc liệt, phong ấn sâu trong Lôi Âm Cốc đã khẽ buông lỏng.

Ông lão này định nhân cơ hội này thoát ra ngoài.

Dẫu sao một người bị nhốt ở Lôi Âm Cốc, quanh năm ngày tháng chỉ biết bầu bạn với tiếng sấm và tia sét mà chưa bị điên đã là tốt lắm rồi.

“Ông lão, ông không mệt à! Ta nghe thôi mà sắp mệt chết rồi đây!” Mục Vỹ yếu ớt nói.

Điều khiến hắn cam chịu nghe ông lão này mắng nhiếc suốt một tháng qua không bởi lý do nào khác, đơn giản là hắn đã không còn sức để phản bác nữa.

Nếu không hắn đã đứng dậy đập cho ông ấy một trận lâu rồi. “Thăng nhãi kia, ngươi tên là gì? Ta thấy ngươi vẫn còn trẻ, cùng lắm khoảng hai mươi tuổi, mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám thôi mà mạnh hơn đám

học trò trên long bảng của học viện Thất Hiền nhiều đấy”.

Hình như sau một tháng mắng nhiếc, ông lão đã trút được cơn giận nên cất tiếng hỏi Mục Vỹ.

“Ồ, ông biết cả long bảng à?”

“Chậc, lão đây đã bị nhốt ở chỗ này hơn hai mươi năm. Trong khoảng thời gian ấy, ta luôn nhớ lại quãng thời gian huy hoàng của mình, còn đám thiên tài gì đó của long bảng chỉ toàn lũ ăn hại bị ta đánh bại thôi”.


“Nếu ông giỏi như thế thì sao vẫn ở đây!”

“Ta... Ta bị người ta tính kế, không thì đã bay cao bay xa rồi, chứ đâu quanh quẩn ở cái đế quốc Nam Vân nhỏ bé này”.

Ông lão đỏ mặt nhìn Mục Vỹ rồi run rẩy nói.

“Sao ông có thể sống ở đây những hai mươi năm mà không cần ăn uống thế? Hay ông ăn sấm sét qua ngày à?”

“Chậc, tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Chờ một thời gian nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết”.

Ông lão cười thần bí nói: “Chỗ chúng ta đang ở bây giờ chưa phải là đáy của Lôi Âm Cốc đâu, phần đáy thật sự ở bên dưới cơ, chờ ngươi khoẻ hơn một chút rồi ta sẽ dẫn ngươi đi”.

“Đa tạ tiền bối!”

“Ừm, được đấy, khá ra dáng vãn bối rồi. Thôi thì ta cũng không tính toán với ngươi nữa, tiểu tử, ngươi tên là gì hả?”

“Mục VỹI” Nghe thấy thế, ông lão ngẩn ra.

“Ngươi là người nhà họ Mục à?”

“Đúng vậy!”

Mục Vỹ do dự gật đầu khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của ông lão.

“Mẹ kiếp, sao không nói sớm, ta cũng là người nhà họ Mục đây, ha ha... Nói thế thì tên nhãi nhà ngươi đúng là vấn bối của ta rồi!"

Ông lão cười lớn rồi nói: “Nào, nói cho ta nghe cha mẹ ngươi là ai, khéo ta còn từng bế họ đấy!”


Sau khi nghe Mục Vỹ xưng tên, ông lão chợt vui tới mức huơ tay múa chân: “Không ngờ ta vẫn được gặp người nhà họ Mục, ha ha...”

“Ông là ai?” Mục Vỹ dè dặt hỏi.

“Hèm, nói cho ngươi biết ta chính là Mục Thiếu Kiệt - trưởng tộc nhà họ Mục! Sao? Ngạc nhiên chưa? Quỳ lạy đi, không biết phép tắc à?”

Ông lão cười ha hả nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy phấn khích và mong chờ.

Ông ấy muốn xem sau khi nghe thấy tên lão trưởng tộc nhà họ Mục thì một vấn bối như Mục Vỹ có ngạc nhiên tới mức không thốt nên lời không.

Nhưng Mục Thiếu Kiệt dần có vẻ lúng túng nhìn Mục Vỹ.

Bây giờ, ánh mắt Mục Vỹ nhìn ông ấy không có vẻ tôn sùng khi thấy một đại anh hùng, mà là vẻ khó tin.

Sau đó hắn nhìn ông ấy đăm đăm như nhìn một ông lão ngớ ngẩn.

“Này này, thằng nhãi kia, vẻ mặt ngươi như thế là sao hả? Ta chính là lão trưởng tộc của nhà họ Mục, một vị trưởng tộc kiệt xuất trăm năm có một. Ngươi... À, cũng đúng thôi, lúc ta rơi xuống đây, ngươi còn chưa ra đời. Mà cũng không đúng, nếu ngươi là con cháu nhà họ Mục thì phải biết ta chứ? Trong từ đường nhà họ Mục kiểu gì chẳng có bài vị của ta!”

“Khụ khụ... Xin lỗi, ta không hiểu rõ nội bộ của nhà họ Mục lắm!” “À... Ra ngươi là con cháu nhánh phụ của nhà họ Mục, nhưng ngươi rất có

thiên bẩm, chờ ta ra ngoài, nhất định ta sẽ cho ngươi làm trưởng lão của nhà họ Mục. Này, cha ngươi tên là gì hả?

“Cha á? Mục Thanh VũI” Mục Vỹ thuận miệng đáp.

Nhưng lần này, Mục Vỹ vừa nói dứt câu, người kinh ngạc không phải là hắn mà là Mục Thiếu Kiệt.

“Ngươi nói ai cơ?” “Mục Thanh VũI” Song vừa nói dứt lời, Mục Vỹ cũng ngẩn ra.

Mục Thanh Vũ là trưởng tộc hiện tại của nhà họ Mục, còn ông lão tự xưng là Mục Thiếu Kiệt này nhận mình là trưởng tộc trước kia của nhà họ Mục.

Thế ông ấy chẳng là... ông nội của hẳn sao!

Ông nội... ông nội... ông nội...

Gì mà cẩu huyết thết Mục Vỹ không còn lời nào để nói.

“Ngươi là con trai của Mục Thanh Vũ? Thế sao ngươi lại không biết ta?”

“Thế nếu ông là cha của Mục Thanh Vũ thì sao ông lại không biết con trai của ông ấy?”, Mục Vỹ trở mặt, xua tay nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.