Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Mục Vỹ rơi xuống đáy Lôi Âm Cốc.
Và ông lão này cũng đã làu bàu mắng hắn tròn cả tháng.
Nói ra kể cũng khéo, ông lão này đã bị nhốt ở Lôi Âm Cốc mấy chục năm, nhưng một ngày của tháng trước, cuồng phong nổi lên, sâu trong Lôi Âm Cốc xuất hiện sức mạnh của sấm sét, mà nhiệt lượng mãnh kiệt cũng không ngừng
phun trào.
Dưới sự giao thoa của sét và lửa, của sự mạnh mẽ và khốc liệt, phong ấn sâu trong Lôi Âm Cốc đã khẽ buông lỏng.
Ông lão này định nhân cơ hội này thoát ra ngoài.
Dẫu sao một người bị nhốt ở Lôi Âm Cốc, quanh năm ngày tháng chỉ biết bầu bạn với tiếng sấm và tia sét mà chưa bị điên đã là tốt lắm rồi.
“Ông lão, ông không mệt à! Ta nghe thôi mà sắp mệt chết rồi đây!” Mục Vỹ yếu ớt nói.
Điều khiến hắn cam chịu nghe ông lão này mắng nhiếc suốt một tháng qua không bởi lý do nào khác, đơn giản là hắn đã không còn sức để phản bác nữa.
Nếu không hắn đã đứng dậy đập cho ông ấy một trận lâu rồi. “Thăng nhãi kia, ngươi tên là gì? Ta thấy ngươi vẫn còn trẻ, cùng lắm khoảng hai mươi tuổi, mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám thôi mà mạnh hơn đám
học trò trên long bảng của học viện Thất Hiền nhiều đấy”.
Hình như sau một tháng mắng nhiếc, ông lão đã trút được cơn giận nên cất tiếng hỏi Mục Vỹ.
“Ồ, ông biết cả long bảng à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3645043/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.