Chương trước
Chương sau
Mục Vỹ nghe Y Chiêm Long lấp lửng như vậy cũng chỉ cười thoải mái chứ không để trong lòng.

Bên kia, Lâm Dục phẫn nộ nhìn Cổ Xích Ngân, nhếch mép nói: "Ai cũng nói đại công tử Cổ Xích Ngân phong lưu tiêu sái, bụng dạ nham hiểm, nhưng vừa rồi ngươi lại không nói lấy một lời, ý gì đây?"

"Ý gì hả?"

Cổ Xích Ngân thấy Lâm Dục tỏ ra khó chịu thì mỉm cười đáp lời: "Y Chiêm Long kia có thể nói là kẻ thần bí nhất trong bảy đặc sứ đấy, lúc nấy ngươi tưởng ta sẽ để hắn bắt thóp ta dễ dàng sao?”

"Người này không đơn giản, có hắn, chúng ta không bắt Mục Vỹ đi được đâu".

"Thảo nào Lâm đại đại đòi nghỉ hưu mãi, hóa ra là đã tìm ra người nối nghiệp thích hợp rồi!", Lâm Dục đùa cợt.

"Ngươi muốn chết cũng đừng có kéo ta theo!"

Việc Lâm Dục chế giễu Lâm Tiêu Thiên làm Cổ Xích Ngân run người, nét mặt trở nên mất tự nhiên.

"Hừ"" Thấy vẻ mặt của gã, Lâm Dục cười khinh thường.

"Hai ngươi rảnh quá nhỉ?", một giọng nói lạnh lùng trong trẻo chợt vang lên bên tai hai người.

"Lâm đại đại!"

"Lâm đại đại!"

Thấy người vừa đến là ai, Lâm Dục và Cổ Xích Ngân đổi thái độ ngay lập tức.

Lâm Dục vội vàng tiến lên cười giả lả: "Lâm đại đại à, bọn ta có rảnh gì đâu, mới chạy từ Lôi Phong Viện đến này, bọn ta đang định đến Mộc Viện và Thủy Viện tuần tra đây".

"Vậy à? Các ngươi vất vả rồi".

"Đâu có đâu có, càng mạnh mẽ thì trách nhiệm càng cao chứ sao!", Lâm Dục Xun xoe.

"Đừng để ta phát hiện các ngươi làm biếng đấy, không thì đừng có trách!" "Vâng, vâng!" Cổ Xích Ngân đứng cạnh trợn mắt há hốc mồm nãy giờ.

Đây còn là Lâm Dục mới vừa rồi ư? Vừa nấy còn tỏ ra không sợ trời không sợ đất, giờ thì lật mặt một trăm tám mươi độ.

"Gổ Xích Ngân, ngươi đã đến cảnh giới Thông Thần rồi thì thử săn mấy con thiên linh thú để tăng cường thực lực của mình đi".

"RõI"

Lâm Tiêu Thiên dặn dò đôi câu rồi biến mất.

"Đi thôi!"

"Đi? Đi đâu?", Lâm Dục khó hiểu hỏi Cổ Xích Ngân.

"Lần này còn thiếu một chút nữa thôi là bắt Mục Vỹ về được rồi, ta thấy hay cứ giao chuyện này cho mấy lão cáo già trong gia tộc xử lý đi".

"Chán thật, tên Mục Vỹ này đúng là vô liêm sỉ".

Trong lúc nói chuyện, hai người nhảy lên, biến mất trong màn đêm.

Phá Vân là dãy núi lớn nhất đế quốc Nam Vân, đồi núi trập trùng, núi non trùng trùng điệp điệp, không ai biết bao nhiêu hunh thú và linh thú đang ẩn nấp trong đó.

Giờ phút này, mấy bóng đen đang bay đi bay về trong dãy núi. Trong một sơn động cao đến trăm mét đang có vài người ra ra vào vào, cước bộ mau chóng. Những người này đều mặc áo choàng màu xanh lục, không thấy rõ dung mạo.

Sâu trong sơn động, một người đang ngồi xếp bằng trên đầu con Xích Luyện Giao hai đầu.

Xích Luyện Giao hai đầu là thiên linh thú cấp năm, tương đương với cao thủ siêu cấp cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, nhưng giờ đây nó lại ngoan ngoãn để người khác ngồi trên đầu mình.

"Thưa phó tông chủ!"

Một người đi vào sơn động rồi kính cẩn chào nam tử ngồi trên Xích Luyện Giao hai đầu.

"Nói". "Có hai người đến, nói là muốn gặp người ạ". "Ồ? Cho họ vào".

Sau khi người đó lui xuống, mười mấy người đứng ở hai bên sơn động bắt đầu xì xầm.

Nhìn kỹ lại, không ngờ toàn bộ mười mấy người này đều là võ giả cảnh giới 'Thông Thần, chỉ là người nào cũng mặc áo choàng màu lục nên không biết được ai ra ai.

"Thưa phó tông chủ, nhà họ Cổ và nhà họ Lâm cử người đến đây muốn hợp tác với chúng ta để đối phó nhà họ Mục, nhưng đến bây giờ, Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta đã phát động làn sóng linh thú và tốn rất nhiều nhân lực, tài lực rồi mà hai gia tộc này vẫn chẳng có động thái gì cả!"

Một trưởng lão ở dưới lên tiếng.

"Đúng đấy ạ, Lục Ảnh Huyết Tông ta ẩn náu trăm năm chỉ để có được một vùng đất yên thân lập phận, nay đã chọn đế quốc Nam Vân thì phải tiêu diệt luôn năm gia tộc lớn của đế quốc này, chiếm làm của riêng chứ!”

"Đúng đấy, Lục Ảnh Huyết Tông phải có địa bàn mới được!"

"Im lặng!"

Phó tông chủ quát đám trưởng lão bên dưới: "Hiện giờ, tông chủ đang thâm nhập vào Thiên Vận Đại Lục, nhiệm vụ của chúng ta là len lỏi và ngầm biến đổi mỗi một quốc gia. Khi tông chủ thấy thời cơ đã chín muồi, Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu khắp nơi trên Thiên Vận Đại Lục. Chắc chắn sự hưng thịnh của Lục Ảnh Huyết Tông ta mười nghìn năm trước sẽ được khôi phục vào lúc đó!"

"Các ngươi thì biết cái gì? Nếu tiêu diệt cả năm gia tộc lớn và chiếm cứ đế quốc Nam Vân thì sẽ bị thế lực chính quyền trung ương nhắm vào. Chúng ta chỉ còn cách hợp tác với bọn chúng cho đến Lục Ảnh Huyết Tông đã đứng vững gót chân, rõ chưa?"

"Rõ"

"RõI"

Đám trưởng lão phía dưới im bặt, gật đầu đáp.

"Khà khà... Lục Khuê, lâu rồi không gặp!”

Giữa lúc đó, một tiếng cười sang sảng vang lên ngoài sơn động, sau đó có hai bóng người bước vào.

Hai người này khoác áo choàng đen che toàn thân, không thể thấy diện mạo của họ.

Nhưng họ có thể băng qua làn sóng linh thú mà tiến vào sâu bên trong dãy núi Phá Vân thì chắc chắn không phải người bình thường rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.