Mục Vỹ nghe Y Chiêm Long lấp lửng như vậy cũng chỉ cười thoải mái chứ không để trong lòng.
Bên kia, Lâm Dục phẫn nộ nhìn Cổ Xích Ngân, nhếch mép nói: "Ai cũng nói đại công tử Cổ Xích Ngân phong lưu tiêu sái, bụng dạ nham hiểm, nhưng vừa rồi ngươi lại không nói lấy một lời, ý gì đây?"
"Ý gì hả?"
Cổ Xích Ngân thấy Lâm Dục tỏ ra khó chịu thì mỉm cười đáp lời: "Y Chiêm Long kia có thể nói là kẻ thần bí nhất trong bảy đặc sứ đấy, lúc nấy ngươi tưởng ta sẽ để hắn bắt thóp ta dễ dàng sao?”
"Người này không đơn giản, có hắn, chúng ta không bắt Mục Vỹ đi được đâu".
"Thảo nào Lâm đại đại đòi nghỉ hưu mãi, hóa ra là đã tìm ra người nối nghiệp thích hợp rồi!", Lâm Dục đùa cợt.
"Ngươi muốn chết cũng đừng có kéo ta theo!"
Việc Lâm Dục chế giễu Lâm Tiêu Thiên làm Cổ Xích Ngân run người, nét mặt trở nên mất tự nhiên.
"Hừ"" Thấy vẻ mặt của gã, Lâm Dục cười khinh thường.
"Hai ngươi rảnh quá nhỉ?", một giọng nói lạnh lùng trong trẻo chợt vang lên bên tai hai người.
"Lâm đại đại!"
"Lâm đại đại!"
Thấy người vừa đến là ai, Lâm Dục và Cổ Xích Ngân đổi thái độ ngay lập tức.
Lâm Dục vội vàng tiến lên cười giả lả: "Lâm đại đại à, bọn ta có rảnh gì đâu, mới chạy từ Lôi Phong Viện đến này, bọn ta đang định đến Mộc Viện và Thủy Viện tuần tra đây".
"Vậy à? Các ngươi vất vả rồi".
"Đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3624788/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.