“Thầy Mục!”
Trông thấy vậy, các học trò của lớp chín như bùng nổ. “Gào thét cái gì!”, Lâm Hiền Ngọc ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, quát. “Thầy Mục...” Bụp...
Cảnh Tân Vũ vừa định lên tiếng, một tiếng nổ đã vang lên, bàn tay của con Cự Cốt Ma Viên đó đã nổ tung.
Xet...
Ngay sau đó, tiếng sấm sét vang lên trên bầu trời, tiếp theo một tia sét đã giáng xuống.
Đoàng... Con linh thú cấp chín Cự Cốt Ma Viên đã bị sét đánh cho điếng người. Tách tách...
Các tiếng nứt vang lên, cơ thể của con Cự Cốt Ma Viên vỡ ra như ngói sau khi trúng sét.
Mục Vỹ nhảy từ trên cao xuống, rồi khế thở ra một hơi. “Thầy Mục, thầy... không sao ạ!”
“Vớ vẩn, ta mà lại!”
“Ách.."
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Có cả đống linh thú cấp chín, cấp mười ở phía sau đấy, các trò định chờ chết à?”
“Không, không ạ!” “Còn không mau rút lui!” Mục Vỹ hạ lệnh, lớp chín lập tức rút lui.
“Hừ, Mục Vỹ, ai cho ngươi rút quân hả?”, khi nhóm Mục Vỹ định lui quân, một tiếng quát chợt vang lên từ phía sau.
“Lâm Bân!”
“Đúng đấy! Mục Vỹ, lớp chín cao cấp của người đứng đầu khối cao cấp, giờ các ngươi rút lùi thì ai tiên phong đi đầu đây?”
Cổ Minh đi ra nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói.
“Thầy Mục, ban nấy chính là hai người này..”, thấy Cổ Minh và Lâm Bân xuất hiện, Mặc Dương khẽ nói bên tai Mục Vỹ.
“Mục Vỹ, dù sao chúng ta cũng đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3624785/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.