Chương trước
Chương sau
“Thầy Mục!”

Trông thấy vậy, các học trò của lớp chín như bùng nổ. “Gào thét cái gì!”, Lâm Hiền Ngọc ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, quát. “Thầy Mục...” Bụp...

Cảnh Tân Vũ vừa định lên tiếng, một tiếng nổ đã vang lên, bàn tay của con Cự Cốt Ma Viên đó đã nổ tung.

Xet...

Ngay sau đó, tiếng sấm sét vang lên trên bầu trời, tiếp theo một tia sét đã giáng xuống.

Đoàng... Con linh thú cấp chín Cự Cốt Ma Viên đã bị sét đánh cho điếng người. Tách tách...

Các tiếng nứt vang lên, cơ thể của con Cự Cốt Ma Viên vỡ ra như ngói sau khi trúng sét.

Mục Vỹ nhảy từ trên cao xuống, rồi khế thở ra một hơi. “Thầy Mục, thầy... không sao ạ!”

“Vớ vẩn, ta mà lại!”

“Ách.."

“Còn ngẩn ra đó làm gì? Có cả đống linh thú cấp chín, cấp mười ở phía sau đấy, các trò định chờ chết à?”

“Không, không ạ!” “Còn không mau rút lui!” Mục Vỹ hạ lệnh, lớp chín lập tức rút lui.

“Hừ, Mục Vỹ, ai cho ngươi rút quân hả?”, khi nhóm Mục Vỹ định lui quân, một tiếng quát chợt vang lên từ phía sau.

“Lâm Bân!”

“Đúng đấy! Mục Vỹ, lớp chín cao cấp của người đứng đầu khối cao cấp, giờ các ngươi rút lùi thì ai tiên phong đi đầu đây?”

Cổ Minh đi ra nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói.

“Thầy Mục, ban nấy chính là hai người này..”, thấy Cổ Minh và Lâm Bân xuất hiện, Mặc Dương khẽ nói bên tai Mục Vỹ.

“Mục Vỹ, dù sao chúng ta cũng đứng trong tốp mười trên long bảng. Lần này, chúng ta nhận lệnh của học viện đến hỗ trợ các ngươi ngăn cản linh thú, lớp chín cao cấp của ngươi chưa được lệnh đã rút lui, đáng bị phạt!”

“Phạt? Phạt cái đầu ngươi ấy!”

Thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của Cổ Minh, Mục Vỹ chẳng buồn để ý.

“Cổ Minh, ngươi đúng là đồ mặt dày. Ta mà làm ra những chuyện như ngươi thì đã trốn trong nhà không dám thò mặt đi đâu rồi!"

Mục Vỹ không tiếc lời mắng nhiếc: “Còn ngươi nữa Lâm Bân, ngươi cũng nhìn lại mình đi. Ngươi rút huyết mạch của đệ đệ mình chỉ để giữ được tính mạng, nhưng cảnh giới của ngươi giờ sao rồi? Linh Huyệt tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì, nhưng ngươi xem Lâm Hiền Ngọc đang ở cảnh giới nào? Dù bây giờ hắn không bằng ngươi nhưng để vượt qua ngươi thì chỉ là vấn đề thời gian thôi. Thế mà ngươi còn không biết xấu hổ lôi cái mác cao thủ long bảng ra đây à”

“Ngươi...”

Lâm Bân và Cổ Minh không ngờ Mục Vỹ lại xem thường long bảng tới vậy, hai người họ lập tức nổi giận.

“Cùng lên giết hắn đi!”

“Dựa vào hai ngươi mà cũng đòi ư?”

Thấy hai người đó xông lên, Mục Vỹ gọi: “Lâm Hiền Ngọc, dẫn nhóm Mặc Dương lùi lại, không được để làn sóng linh thú ấy phá vỡ phòng vệ, nếu được thì hãy rút ngay, để ta xử lý hai tên khốn kiếp này”.

Mục Vỹ nhìn thế nào cũng thấy Cổ Minh đang thèm ăn đòn.

Lâm Bân thì khỏi phải bàn.

“Nói khoác mà không biết ngượng, để bọn ta coi ngươi định xử lý chúng ta như thế nào!”, Cổ Minh sa sầm mặt.

Mỗi lần Mục Vỹ nhắc đến Cổ Tâm Nhã đều như một cái gai trong lòng hắn ta.

Bây giờ Cổ Tâm Nhã đã bị giết, hắn ta muốn xử lý Mục Vỹ lâu rồi.

Bây giờ đang lúc hỗn loạn, quả là một cơ hội tốt để giết Mục Vỹ.

Còn Lâm Bân thì vô cùng căm ghét Mục Vỹ.

Nếu không có Mục Vỹ thì Lâm Hiền Ngọc không thể hồi phục, hơn nữa thực lực còn tăng vọt. Nếu Lâm Hiền Ngọc cứ tiến bộ theo cái đà này thì dù có giao

ước ba năm với Mục Vỹ, nhưng với thiên bẩm xuất chúng, khéo cha hắn sẽ lập Lâm Hiền Ngọc làm thiếu trưởng tộc mất.

Nhà họ Lâm đã có gã ta và Lâm Dục tranh giành nhau rồi, Ngọc với Lâm Chấp nữa thì địa vị của gã ta sẽ khó bảo toàn mất.

Mà nguyên nhân của mọi sự thay đổi này chính là Mục Vỹ. Không có Mục Vỹ thì mọi chuyện đã êm đẹp rồi.

ệt trừ tên này, nếu

Bây giờ, Mục Vỹ đang tiến bộ rất nhanh nên gã ta phải không sau này nhất định gã ta sẽ phải hối hận.

“Lũ đê hèn bỉ ổi, dụ làn sóng yêu thú định giết Mục Vỹ ta. Nhưng tiếc quá, mạng ta lớn, còn hai ngươi cứ chờ bị phạt đi”.

“Bị phạt ư? Đúng là chém gió thành bão!”

Dẫu sao hai người họ cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, đứng trong tốp mười trên long bảng, đâu phải chuyện đùa.

Vù...

Một cây thương ngắn xuất hiện trong tay Cổ Minh, cây thương này dài không quá cánh tay, nhưng mũi thương đã chiếm hơn nửa cây thương.

Còn Lâm Bân cũng đã nắm chặt lấy một thanh Tam Tiêm Nhãn.

Hai người họ dường như đã lên kế hoạch từ trước, nhanh chóng áp sát Mục Vỹ từ hai phía.

Vút...

Mục Vỹ cầm trường kiếm, kiếm thế tinh tế bùng nổ, lần này, hắn không muốn nhì nhằng nữa.

Linh thú cấp chín ngang hàng với cường giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín mà hắn còn giết được thì hai võ giả tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì này đã là gì.

“Phong Khởi Vân Trảm!”

Mục Vỹ khế hô một tiếng rồi tung người lên cao, đường kiếm không gì cản nổi.

Trước kia, khi còn là cảnh giới Linh Huyệt tâng thứ sáu, đúng là Mục Vỹ thấy hơi khó chống trả võ giả tầng thứ tám.

Nhưng bây giờ, khi đã ở tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết, cảm giác này đã tan biến.

Kiếm thế là kiếm khách bùng nổ khí thế nhờ sức mạnh của trời đất, có kiếm thế rồi thì Mục Vỹ không sợ gì nữa.

Khi Mục Vỹ giao đấu với Cổ Minh và Lâm Bân, có hai bóng người bay tới, quan sát ba người bọn họ tranh đấu từ xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.