Lâm Tiêu Thiên cho Mục Vỹ cảm giác là một người cởi mở xuất trần. Nhưng đồng thời cũng khiến hắn thấy hơi bất an. Người này dường như luôn thờ ơ với mị Mục tiêu và nguyện vọng của
người thường luôn là muốn kiếm được nhiều tiền, nhưng mục tiêu của y như đã thoát khỏi nơi này, thoát khỏi mọi ràng buộc.
Không một ai có thể hiểu được kiểu người như y, nhưng một khi đã hiểu thì sẽ bị thu hút.
“Lời của Lâm đại đại nói không sai, nhưng đôi khi cảnh giới lại là một nhãn hiệu, khiến người ta không dám đắc tội, đúng không?”
“Ha ha...”
Lâm Tiêu Thiên cười lớn rồi nói: “Thầy Mục đúng là một người thú vị! Hôm nay, ta không làm phiền thầy nữa, ngày khác sẽ đến chào hỏi sau. Trông coi lũ tiểu yêu của long bảng thật sự rất phiền phức, cáo từ!”
“Không tiễn!”
'Thấy Lâm Tiêu Thiên bỏ đi, Mục Vỹ chợt phát hiện lưng mình đổ đầy mồ hôi, không lâu sau thì mặt mũi cũng vậy.
“Thầy Mục, thầy không sao chứ ạ?”
“Không sao!”
Mục Vỹ xua tay, thở dài một hơi rồi ngồi xuống. “Phong Hành, qua đây!”
Nghe thấy Mục Vỹ gọi, Mục Phong Hành chầm chậm đi tới cạnh hắn như một con rối.
Mục Vỹ chống hai tay lên cánh tay của Mục Phong Hành, sau đó khế thở ra một hơi.
Răng rắc...
Một âm thanh vang lên, Mục Phong Hành biến sắc mặt, không nhịn được hộc ra một ngụm máu tươi.
Nhưng cánh tay của cậu ta đã cử động được. “Đừng nhúc nhích!”
'Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3619465/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.