"Muốn giết người trước mặt ta à, giỏi quá nhỉ!"
Ba ngân châm lao qua trước mặt Mục Vỹ, chưa kịp đâm trúng Khổng Kiệt đã bị hắn cản lại.
"Hai huynh muội cô cũng gan lắm, dám ra tay giết người diệt khẩu?", Mục Vỹ cười khẩy nhìn Cổ Tâm Nhã.
Hắn xoay người nhìn Khổng Kiệt rồi lạnh lùng dọa dẫm: "Bây giờ, ngươi hãy dùng hết sức nói thật to chuyện ngươi biết ra ba lần đi. Có thể ta sẽ tha ngươi một mạng đấy".
"Ta nói, ta nói!"
"Huynh muội Cổ Minh và Cổ Tâm Nhã rắp tâm hại Mục Phong Hành!"
"Huynh muội Cổ Minh và Cổ Tâm Nhã..."
Khổng Kiệt gần như dùng hết sức bình sinh hét thật to.
Giọng lớn đến điếc tai.
Toàn bộ Lôi Phong Viện tức thì trở nên náo động.
Tin tức này đúng là kinh thiên động địa!
"Khổng Kiệt, đồ vô dụng!"
"Đừng nôn nóng, đến lượt ngươi nhanh thôi!"
Mục Vỹ bật cười giêu cọt rồi nói với Mục Phong Hành: "Đệ đệ giỏi của ta, đệ muốn làm gì cứ làm!"
"Vâng!"
Mục Phong Hành lúc này cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Nhưng Mục Vỹ biết dưới vẻ thản nhiên ấy là cơn phẫn nộ điên tiết! Á...
Một tiếng hét thảm thiết thình lình vang lên khắp dãy phòng học.
"Mục Vỹ, tên khốn kiếp nhà ngươi, không phải ngươi đã nói sẽ tha cho ta sao?"
"Gì? Đúng là ta sẽ tha cho ngươi, nhưng ta có hứa giùm đệ đệ ta đâu!", Mục Vỹ khoát tay, tỏ ra cạn lời.
"Áp Lại một tiếng la đau đớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3617950/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.