Chương trước
Chương sau
"Sát Thần Thiên Vũ Kiếm!”

"Kiếm Thần Chỉ Ngữ!

Hai tiếng quát đồng thời vang lên.

Ngay sau đó, kiếm khí dày đặc quanh thân Dương Kiệt hóa thành ngàn vạn thanh phi kiếm. Một cơn mưa kiếm hình tròn ồ ạt bản tới nơi Mặc Dương đang đứng.

Cùng lúc đó, ánh kiếm quanh thân Mặc Dương đã xoay vần nhanh đến đỉnh điểm, sau đó tất cả cuồn cuộn kề cận gã.

Leng keng, leng keng...

Những âm thanh kỳ lạ vang lên xung quanh Mặc Dương, từng bóng kiếm lao vọt tới, áp sát gã.

Trước người Mặc Dương chẳng có gì ngoài thanh kiếm đang lặng lẽ lơ lửng kia, nhưng chiêu kiếm của Dương Kiệt hoàn toàn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của gã.

"Khốn kiếp!

Dương Kiệt thấy vậy thì mặt trắng bệch, thầm chửi thề rồi phun ra một ngụm máu. Khoảng không, được ánh kiếm che phủ phút chốc nhuộm đỏ.

Bịch...

Kiếm chuyển sang màu đỏ làm Mặc Dương biến sắc, gã lùi về sau một bước.

"Tuy không giết được ngươi nhưng ta sẽ tích lũy kiếm ý đủ để khiến ngươi trọng thương!"

Mặc Dương hét lớn, trường kiếm trong tay bỗng đổi hướng.

Thanh kiếm từ đứng thẳng chuyển sang nắm ngang, mũi kiếm chỉ thẳng vào Dương Kiệt

“Trận đấu kết thúc tại đây!"

Mặc Dương nhếch mép, thình lĩnh đâm kiếm.

Vụt vụt vụt...

Trong nháy mắt, một loạt kiếm giáng xuống như cơn mưa trút nước.

Ánh kiếm giăng đầy trời lao thẳng tới Dương Kiệt Độ nhọn và mật độ của kiếm đã cao hơn trước đó hơn mười lần, có điều mục tiêu công kích của chúng đã đổi, biến thành Dương Kiệt.

Soạt soạt soạt...

Dương Kiệt muốn tránh khỏi cơn mưa kiếm bàng bạc nhưng không còn chỗ nào để trốn nữa.

Những thanh kiếm này chỉ nhằm vào y!

"Chết tiệt!”

Dương Kiệt nhìn mưa kiếm chửi thề, nhưng cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Y không thể phản kháng.

Uỳnh...

Sau tiếng nổ, Dương Kiệt ngã xuống đất. Hôn mê.

Cơ thể y chằng chịt vết cắt của kiếm, ai nhìn vào cũng thấy đáng sợ.

Trận đầu, lớp chín thắng.

Mặc Dương đã cho mọi người thấy kiếm thuật tài Tình của mình một lần nữa.

Kiếm ý đỉnh phong, quả là hùng mạnh.

"Dương Kiệt!"

Dương Phàm nhảy lên lôi đài rồi ôm Dương Kiệt đã ngất xuống.

"Lớp chín cao cấp ở dưới kia, ai dám nhận lời khiêu chiến của ta!"

Thấy đệ đệ mình ra nông nỗi này, Dương Phàm nổi giận đùng đùng.

"Để ta!", Lâm Chấp đáp.

"Thôi để ta đi!",nhưng Tiêu Khánh Dư đứng một bên lại chủ động xin ra thi đấu.

"Đao pháp của Dương Phàm cũng mạnh mế như thương pháp của ngươi vậy, nhưng dù gì cảnh giới của hẳn cũng cao hơn ngươi. Trận này cứ để ta, ta có hỏa thuật nên hắn không dễ tiếp cận ta đâu”.

Mấy người nhìn nhau, cuối cùng vẫn gật đầu.

Hiện tại trong đội ngũ thiếu mất một người là Mục Phong Hành, họ phải cân nhắc kĩ lưỡng cho những trận tiếp theo.

Trận hai, Tiêu Khánh Dư ra sân.

Dương Phàm được lớp bốn cao cấp công nhận là người mạnh nhất lớp, đao pháp vừa hoàn chỉnh vừa tiêu sái, mỗi một đao đều ẩn chứa khí thế bá vương.

Dương Phàm thấy Tiêu Khánh Dư ra sân thì thầm khinh thường.

Tiêu Khánh Dư chỉ giỏi dựa vào lửa của kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa - huyết mạch thánh thú để công kích thôi nên chẳng đáng đế lo.

Đối với hãn ta, chỉ có Mặc Dương mới xứng làm đối thủ.

"Ta sẽ đánh bại ngươi trong ba chiêu!”

Dương Phàm nhìn Tiêu Khánh Dư, hừ lạnh.

"Mơ đi!",Tiêu Khánh Dư bị hắn ta nói vậy cũng giận đùng đùng.

Đúng là cậu ấy không phải người nổi bật nhất lớp chín nhưng cũng không dễ gì đánh bại cậu ấy đâu.

Lũ lớp bốn này ngạo mạn như nhau, chướng mắt quá đi mất.

Mắt của lũ này bị đóng đỉnh trên trần nhà cả rồi!

"Bắt đầu!"

Sau khi trọng tài ra lệnh, Dương Phàm không nói không rằng, mau chóng bổ đại đao dài hơn một mét xuống Tiêu Khánh Dư.

"Rồng Hỏa Linh!"

Tiêu Khánh Dư tức khắc thụt lùi, giữa hai tay xuất hiện hai con rồng lửa.

Một chiêu độc cả thiên hạ!

Những lần giao tiếp với kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa đã giúp Tiêu Khánh Dư sử dụng thú hỏa ngày một thuần thục hơn.

Hai con rồng lửa, một con công kích, một con xoay quanh thân Tiêu Khánh Dư.

Tiêu Khánh Dư tấn công nhưng vẫn không quên phòng thủ, điều này cho thấy cậu ấy là người thấu đáo.

Dương Phàm này rất hung mãnh nên nếu đổi đầu trực diện với hẳn ta thì chỉ có nước tốn sức thôi. Nhưng cậu ấy đánh từ xa kết hợp với thuật cầu lửa và rồng lửa, không lo Dương Phàm sẽ tìm được cơ hội lại gần.

Bị Tiêu Khánh Dư trêu đùa, Dương Phàm tức giận đến điên lên. Tốc độ vung đao của hẳn ta mỗi lúc một nhanh.

Đao thức cũng ngày càng mạnh.

“Khai Sơn Thập Bát Thức!

Dương Phàm gầm thét rồi đanh thép chém đại đao đang căm lên rồng lửa của Tiêu Khánh Dư.

Sau mỗi nhát chém, đại đao của hắn ta lại nóng hơn.

Dần dần, trường đao đỏ cháy như que hàn, lưỡi đao hùng hậu kết hợp với chiêu thức bá đạo bổ nhát cuối cùng, đánh tan một con rồng lửa kề cạnh Tiêu Khánh Dư.

Rồng lửa biến mất, Tiêu Khánh Dư cũng vội vàng bước lùi đồng thời liên tục phóng vài quả cầu lửa để cản trở cú tấn công của Dương Phàm.

Trong cuộc đấu, nguy hiểm đến thì tránh đi, đòn đánh thì phải biết nằm bắt cơ hội mà phát ra, đây là điều ai cũng biết.

Nhưng giờ đây, Dương Phàm không thèm tránh né mà oằn mình đón lấy những ngon lửa hừng hực kia
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.