Chương trước
Chương sau
Tống Kinh Tài khẽ hô lên rồi tung chưởng ấn về phía Mục Phong Hành.

Vù vù...

Cùng lúc đó, có bốn huyết ấn màu đỏ sậm bất chợt nổ tung xung quanh người Mục Phong Hành.

Bốn huyết ấn đó đột nhiên xuất hiện khiến ai nấy đều bất ngờ.

Chúng nổ tung rồi hoá thành từng làn khói màu đen lao vẽ phía Mục Phong Hành.

“Vạn Ảnh Quy Vô Chưởng!"

Thấy làn khói đen ấy đến gần, Mục Phong Hành buộc phải thi triển Vạn Ảnh Quy Vô Chưởng, chưởng pháp phát ra tiếng lộp bộp khi đánh lên không trung.

Các làn khói đen bị đánh gãy, nhưng vẫn có vài làn xuyên qua được chưởng pháp, sau đó chui vào cánh tay của Mục Phong Hành.

“Ta thua rồi!"

Trông thấy vậy, Tống Kinh Tài đứng dậy, đôi tay y nhầy nhụa máy, y cúi đầu nhận thua, sau đó quả quyết quay người đi xuống.

Sau khi liên tiếp thẳng bốn trận, lớp chín đã thắng lớp năm.

Nhưng thắng lợi của vòng đấu này rất vẻ vang, vì đối thủ là lớp năm. Lớp năm thuộc tốp năm lớp giỏi nhất của Lôi Phong Viện, học trò đều là những anh tài, chỉ đứng sau một trăm người trên linh bảng.

“Mục Phong Hành, xuống đây!"

Mục Vỹ vội vàng gọi Mục Phong Hành xuống.

“Ngồi xuống!”

“Đại ca, đệ không sao!”

“Ta bảo đệ ngồi xuống!", Mục Vỹ quả quyết nói: "Bây giờ, đệ hãy vận chuyển chân nguyên huyệt Khí Hải của mình, thử đi..."

“Vâng!

A...

Nhưng Mục Phong Hành vừa gật đầu đồng ý và vận chuyển chân nguyên thì đã cảm thấy một cơn đau nhức trong huyệt Khí Hải, thậm chí cơn đau này còn lan đến các huyệt đạo khác trong cơ thể.

“Sao lại thế này?”, Mục Phong Hành tái mặt nói.

“Ta đoán không sai, Tống Kinh Tài đó đã thi triển Huyết Ấn Thuật. Ám thuật này có tổn hại cực lớn với cơ thể của võ giả, xem ra để làm đệ bị thương, lớp năm thật sự đã ra đòn tàn nhẫn."

“Thầy Mục...”

“Đệ yên tâm, Huyết Ấn Thuật này sẽ không gây thương tổn gì cho đệ đâu. Chỉ có điều, tạm thời đệ không được sử dụng chân nguyên, không thì huyệt khiếu trên toàn thân sẽ đau nhức. Dù ám thuật này không gây hại gì cho võ giả, nhưng cơn đau nó gây ra thì không ai chịu được đâu, vì thế trận tiếp theo...”

Mục Vỹ nói rồi nhìn về phía bốn người Mặc Dương.

“Các trò nghe ta nói đây, lớp chín cao cấp chúng ta đi được tới bước này đúng là không dễ dàng gì. Ta biết các trò đã cố hết sức, có thể đánh bại lớp năm, một lớp đứng tốp của Lôi Phong Viện là chúng ta đã giỏi lắm rồi. Tiếp theo... cứ lượng sức mà đấu thôi, giải nhất không là gì cả, chúng ta luôn là quán quân trong lòng mình là được rồi đúng không?”

“Không ạ!"

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Hoàng Vô Cực chợt lên tiếng: "Sao có thể như thế được ạ? Chúng trò giành giải nhất không phải vì bản thân mình, cũng không vì lớp chín!”

“Nếu không có thầy thì bây giờ chúng trò vẫn là lớp chín sơ cấp, một lớp học bết bát mà ai cũng có thể chế nhạo, không một giáo viên nào muốn dẫn dắt chúng trò, để chúng trò có thể tiến bộ hơn”.

“Là thầy giúp chúng trò nhìn thấy hi vọng, nên chúng trò muốn giành giải nhất không phải vì bản thân mình, mà là vì thầy. Bây giờ thầy bảo chúng trò bỏ cuộc thì sao... sao chúng trò xứng đáng với thầy được ạ?"

Giọng nói của Hoàng Vô Cực nghẹn ngào, câu từ cũng ngắt quãng.

Nghe thấy vậy, các học trò khác cũng cúi đầu xuống.

Lần này, bọn họ không thi đấu vì bản thân, mà là vì thầy Mục!

Nhưng chuyện đến nước này...

Lớp chín bị hạn chế chỉ còn năm người tham gia thi đấu, mà bây giờ Mục Phong Hành đã bị thương nặng thì sao bọn họ có thể bắt cậu ta chịu đựng cơn đau từ các huyệt khiếu trên cơ thế để tiếp tục thi đấu được?

Nhưng còn bốn người thì tiếp theo phải đánh thế nào?

Đối thủ thì ngày một mạnh hơn.

Lần trước, lớp bốn cao cấp bị bọn họ dạy cho một trận, đó là vì các học trò mạnh nhất của lớp họ không xuất hiện. Lớp ba cao cấp thì là lớp của Vương Hinh Vũ, anh tài cả đống.

Lớp một và lớp hai cao cấp thì khỏi phải bàn.

Nghe Hoàng Vô Cực nói vậy, Mục Vỹ ngẩn ra tại chỗ.

Sau đó, hẳn cười khổ một tiếng, vỗ vai Hoàng Vô Cực rồi đi lên lôi đài.

Sự nổi trội của lớp chín khiến rất nhiều người thấy chướng mắt.

Vốn là bảy người tham gia thi đấu thì còn năm Bây giờ rõ ràng là cuộc thi bình thường thì lại biến thành các lớp khác liều mạng, nghĩ đủ mọi cách để học trò của hẳn bị thương không thể tham chiến.

Bị người ta bức bách đến mức này thì phải làm sao?

Bỏ cuộc!

Vớ vấn!

Đấu tiếp!

Chỉ còn cách này thôi!

Mục Vỹ nhảy lên lôi đài thì thấy Thứ Dục đã đứng trên đó.

Mục Vỹ mim cười nhìn đổi thủ.

Mục Vỹ nhìn đám học trò đang ủ mưu tính kế ở xung quanh rồi nói

“Hôm nay, Mục Vỹ ta chỉ muốn hỏi một câu, tên bất tài vô dụng nào trong số các ngươi là đối thủ của ta!"

"Hôm nay, ta sẽ dẫn dắt lớp chín của mình ngồi vững vào vị trí lớp đầu bảng, sau đó đạp lũ bất tài các người dưới chân, giờ có mưu hèn kế bẩn gì thì giở hết ra đi!"

Mục Vỹ đứng trước mặt hàng nghìn người, sau đó chỉ tay vào người mà hắn muốn mắng và nên mắng rồi quát to. Ngay sau đó, cả sân luyện võ im phăng phắc, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Mục Vỹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.