"Ha ha, đầu ngươi to hơn đầu ta đấy, nhưng thực lực thì... Chậc chậc..., Cảnh Tân Vũ quơ quơ ngón giữa, khinh thường nói.
“Thứ tự đại ngông cuồng!”
Chân Bình cáu tiết quát lên, gã tung nầm đấm như sắt thép ra.
Với đối thủ là Chân Bình và trận đấu đầu tiên mình ra sân, Cảnh Tân Vũ nhìn thì hi hi ha ha thế thôi chứ đương nhiên sẽ không lơ là rồi.
Bùm...
Hai nắm đấm chạm trán với nhau gây ra tiếng nổ vang trời, ai nấy đều có thể cảm giác được nguồn sức mạnh khủng khiếp bùng nổ từ hai người.
"Lại!"
Cảnh Tân Vũ không thể đánh bại Chân Bình chỉ trong một quyền nên thấy mất mặt, xoay người lại tung một cú đấm khác ra.
"Vương Chỉ Bá Ngữ!"
Một cú đấm vô cùng mạnh mẽ bộc phát ra ngoài. Không có chiêu thức hoa lệ gì, chỉ ẩn chứa sức mạnh thuần túy.
Rầm...
Lần này, Chân Bình cũng đón đỡ bằng cú đấm nhưng không giành được lợi thế, ngược lại còn không ngừng thụt lùi.
Hết đòn này đến đòn khác, hai bóng người trên lôi đài không biết đã liên tục tung ra bao nhiêu cú đấm.
Cuối cùng, tiếng "phịch" vang lên, Cảnh Tân Vũ thở hồng hộc, còn Chân Bình thì mặt mũi bầm dập, đi mất sưng to híp lại thành một khe hở.
Gã ngã nhào xuống đất.
“Trận thứ hai, lớp chín thẳng!”
Trọng tài cất tiếng, tuyên bố trận đấu thứ hai kết thúc.
Cảnh tượng Cảnh Tân Vũ lần đầu ra sân đã liên tục "chăm sóc" Chân Bình bằng một loạt các cú đấm như dùng không hết đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những người đang ngồi đây.
"He he..."
Cảnh Tân Vũ quay lại, cười thật sung sướng với vẻ mặt đầy tự hào.
Cuối cùng cũng được một lần đem vinh quang về cho lớp chín!
“Ta không biết ngày nào cũng dạy dỗ lũ rác rưởi các trò để làm gì nữa!", thấy Chân Bình thua, mặt mày Thứ Dục tái mét.
Gã ta là giáo viên chủ nhiệm của lớp năm cao cấp, xét trên khối cao cấp, năm lớp trước, năm lớp giữa và tám lớp cuối hoàn toàn ở ba cấp độ khác nhau.
Lớp chín vừa được thăng cấp thành lớp cao cấp, đáng ra phải là lớp mười tám mới phải.
Năm lớp giữa và tám lớp cuối có bị đánh bại gã ta cũng mặc kệ, nhưng lớp năm do gã ta phụ trách tuyệt đối không thể thua.
“Trận thứ ba, Tử Ngọc, trò lên!"
Thứ Dục tàn khốc nói: "Trò đứng thứ hai trong lớp năm chúng ta, chỉ đứng sau Tống Kinh Tài, phải thắng trận này bằng mọi giá, thua thì đừng trách thầy không nương tay”.
"Xin thầy yên tâm, nếu thua thì Tử Ngọc cũng không mặt mũi nào tiếp tục ở lại lớp năm nữa ạ!"
"Tốt!"
Trận thứ ba, bên lớp năm cao cấp cử Tử Ngọc ra sân.
"Hừm, đến hồi kết thúc rồi!, đến trận thứ ba, chỉ còn Mục Phong Hành, Mặc Dương và Lâm Chấp chưa thi đấu.
Mặc Dương lên tiếng: "Hai trận còn lại để ta và Phong Hành, vòng đấu với lớp năm này ngươi đừng tham gia, nghỉ ngơi đi Lâm Chấp. Trận đấu với lớp bốn, ba hai một sau đó mới là cam go nhất!"
"Được!"
Đi được đến đây trong cuộc tranh tài, mục đích của họ không còn là muốn thể hiện hay vì sĩ diện nữa, mà vì thắng lợi của lớp chín.
Dù sao thì một trăm mười học trò đã đặt hết hy vọng vào họ, quan trọng hơn hết là thầy Mục lúc nào cũng tí ta tí tổn kia.
Công sức thầy ấy dành ra nhiều hơn bất cứ ai, cho dù đánh trận chiến này vì thầy ấy cũng phải đi đến cùng.
"Mặc Dương!"
Mặc Dương chắp tay đi tới rồi nói.
"Lấy kiếm ra đi, ngươi không dùng kiếm thì không thắng nổi ta đâu!", Tử Ngọc nhìn Mặc Dương, nói với vẻ mặt cay nghiệt: "Dĩ nhiên, ngươi có lấy kiếm ra cũng chưa chắc đã thắng được ta!”
Mặc Dương nhìn Tử Ngọc, từ từ rút thanh trường kiếm màu xanh ra.
Kiếm Thanh Giao, huyền khí trung phẩm.
"Đã rút kiếm rồi thì... giải quyết luôn trong một chiêu đi!"
Cái gì!
Những người dưới lôi đài đều trợn mắt há hốc mồm khi nghe thấy lời tuyên bố ngang tàng của Mặc Dương, có người hâm mộ, có người trào phúng, có kẻ khâm phục, có kẻ chửi rủa.
Kiếm khách sở hữu kiếm ý đỉnh phong có đủ tư cách để ngạo mạn như thế.
Khi ở thành Bắc Vân, Mặc Dương chỉ là một nhóc quỷ chuyên gây chuyện, nhưng Mục Vỹ hiểu rõ một khi kiếm ý thức tỉnh thì kiếm khách sẽ có tốc độ phát triển vượt xa quá khứ.
Đây là chỗ mạnh mẽ của kiếm khách, cũng là điều chứng minh cho sự huyền diệu của kiếm ý.
"Ngông cuồng!"
'Tử Ngọc nghe Mặc Dương nói mà tức sùi bọt mép. Hắn ta vốn là thiên tài mạnh thứ hai của lớp năm cao cấp, có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, mở, được huyệt đầu tiên là huyệt Quan Nguyên, Mặc Dương có lợi hại đến đâu cũng chỉ là lĩnh ngộ được kiếm ý đỉnh phong thôi, dựa vào đâu mà ngông cưỡng như thết
"Chết đi!"
"Keng keng", đôi tay Tử Ngọc đã đánh rơi hai thanh chủy thủ, ống tay áo của hắn ta rách toạc, lộ ra cánh tay.
"Chưa đấu xong mà, quay lại đây!", trong khoảnh khắc ấy, sau lưng truyền đến tiếng gào thét, sau đó Mặc Dương cảm nhận được một luồng sát ý từ sau lưng bắn tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]