Thấy Lâm Chấp đi lên, Kha Trạch Minh coi như thở pho một hơi.
Lâm Chấp là một nỗi nhục của nhà họ Lâm, gã là con của tì nữ, thân phận còn kém cả con riêng.
Hơn nữa, Lâm Chấp này cũng không có tên tuổi gì trong lớp chín cả, trận thứ ba này lớp mười một thẳng chắc rồi!
“Thích Doãn, trò lên trận thứ ba đi! Nhất định phải thắng đấy"
"Vâng ạ!"
Thấy Kha Trạch Minh gọi tên mình, Thích Doãn đầy mừng rỡ đi lên lôi đài.
'Vũ khí của hắn ta là một thanh Đại Khảm Đao.
Bề ngang lưỡi đao to bằng một bàn tay, mặt đao đỏ au hệt như nhuốm máu tươi!
“Ha ha, hai trận đầu thua rồi nên năm trận sau lớp ta không thể thua nữa, đối đầu với một tên còn thua cả con riêng như ngươi thì Thích Doãn ta thắng chắc rồi.”
Vừa đi lên, Thích Doãn đã cười lớn nói.
Tên này xong đời rồi!
Nghe Thích Doãn nói vậy, nhóm Mặc Dương, Mục Phong Hành và Tiêu Khánh Dư biến sắc mặt.
Con riêng!
Cách gọi này như một cái gai với Lâm Chấp, vì đây không chỉ là nỗi hổ thẹn của gã, mà còn là của mẫu thân gã.
Ai cũng có giới hạn của mình!
Mẫu thân của Lâm Chấp chính là giới hạn của gã, điểm này thì ai cũng rõ.
“Các người đoán xem tên này sẽ bị bẻ gãy mấy cái xương sườn?”, Mặc Dương nuốt ực một cái rồi hỏi.
“Ba?”
“Gì? Chắc phải năm cái!”
Lâm Chấp ở trên lôi đài bắt đầu sa sầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3561812/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.