Mục Vỹ hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào xác linh thú nằm dưới đất rồi lạnh lùng nói: “Nhìn cho kỹ đi, vết thương bị giết của linh thú Xích Vũ Lang cấp bốn là một nhát Song Nhẫn Tiễn trí mạng.
Đó là thần binh của Vương Tâm Nhã, trong số các học trò của ngươi, có ai dùng Song Nhẫn Tiễn không?”
“Ngoài ra, Vương Tâm Nhã bị thương bởi Đình Phong Phá Ngọc Quyền - võ kỹ Huyền Giai và Lưu Vũ Kiếm Pháp. Hai môn võ kỹ này đều được cất giữ trong. học viện, hoàn toàn có thể tra ra được các học trò này của ngươi có tu luyện hay không. Hơn nữa, vết thương ở cánh tay của Vương Tâm Nhã rõ ràng là bị búa tạ đánh gãy xương, ngươi ngoảnh lại mở to mắt chó của mình ra mà xem trong tay đám học trò của ngươi đang cầm thứ gì kia?"
Một học trò đứng sau lưng Tiêu Bất Ngữ đang cầm một cái búa to.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà Mục Vỹ đã phân tích được như vậy, điều này khiến Tiêu Bất Ngữ phải bất ngờ.
Hắn ta quay lại lườm đám học trò rồi lạnh lùng nói: "Cho là học trò của ta lòng dạ đen tối, nhưng chuyện này phải do viện trưởng phán xét, ai cho ngươi cái quyền giết trò ấy hả?”
Ha ha...
Nghe tới đây, Mục Vỹ bật cười.
Vậy là hắn hiểu rồi!
Bây giờ, Tiêu Bất Ngữ đã đuối lý nên bất đầu vịn vào cớ hắn giết
Khoách Minh, lẫn lộn đầu đuôi, giỏi thật!
“Đương nhiên ta sẽ nghe theo phán quyết của viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3561809/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.