“Mục Vỹ, có nhất thiết phải làm đến mức tuyệt tình như vậy không?”, Mục Phương Ngọc đã không thể nhịn được cơn tức trong lòng nữa, lạnh giọng hỏi.
Tuyệt tình?
Mục Vỹ bật cười
“Bọn họ hết lần này đến lăn khác phái người đi giết ta, mà bây giờ ngươi còn nói ta tuyệt tình? Mục Phương Ngọc, mẹ kiếp! Ngươi đừng có tỏ ra là người bị hại ra nữa!"
Mục Vỹ tức giận mảng to: "Ta đã cho bọn họ cơ hội nhưng không một ai trân trọng. Bây giờ, người đồng ý chịu phạt hay phản kháng đây?"
“Mục Vỹ, tuy bây giờ ngươi là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, nhưng chưa đến lượt ngươi giải quyết chuyện của gia tộc đâu”
“Đến lượt hay không ta không cần biết, nhưng ít nhất thì bây giờ ta sẽ xử lý chuyện này”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Mục Phương Ngọc, nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn nhận sai và tự chặt một tay thì đây sẽ chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ. Còn nếu ngươi không biết điều, thì thứ bị đứt không chỉ là một cánh tay đâu!”
“Ngươi..”
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
“Đại cai”, Mục Khuynh Thiên đã vã mồ hôi khắp mặt, cụt tay có thể nối lại được, nhưng thực lực của y chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
“Mục Vỹ, nếu ngươi đã quyết làm vậy thì đừng hối hận."
“Lắm lời thế nhỉ! Thanh Sương, Thanh Tí, chặt một tay của hắn để trừng phạt cho tai”
“Vâng!”
“Ta tự làm!"
Bây giờ, Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục nên hẳn ta không thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3557263/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.