“Tránh? Ngươi tránh nổi không?”
Thấy Mục Vỹ muốn né đi, Tiêu Doãn Nhi không muốn cho hẳn được toại nguyện.
'Suy cho cùng cô ấy vẫn là cao thủ có tên trên long bảng, là đại diện cho thiên tài kiệt xuất nhất trong học viện Thất Hiền, trong khi Mục Vỹ chỉ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, bắt hẳn dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua bàn tay của Tiêu Doãn Nhi vừa chạm đến Mục Vỹ thì hẳn nghiêng người sang bên một tấc ở một góc độ khó tin.
Khoảng cách một tấc ấy, Tiêu Doãn Nhi muốn quay mình lại nhưng sức mạnh đã cạn kiệt.
Đây lại đúng lúc là điểm chuyển đổi sức lực của cô ấy.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đến bên cạnh Tiêu Doãn Nhi rồi chỉ tay ra. "Phịch" một tiếng, cô ấy lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.
"Ngươi..."
Suýt chút nữa đã bị Mục Vỹ đánh ngã, mặt Tiêu Doãn Nhi đỏ như gấc.
Đường đường là cao thủ long bảng mà lại không. thể xử gọn Mục Vỹ.
"Ngươi cái gì mà ngươi!"
Mục Vỹ cau mày quát: 'Vừa rồi ta nói gì cô không nghe sao? Chẳng lẽ cô muốn đệ đệ cô như thế cả đời?"
"Thầy Mục, sao thế ạ?"
Tiêu Khánh Dư căm Thất Khiếu Thông Linh Đan trong tay, ngơ ngác hỏi.
Nhìn dáng vẻ đó của đệ đệ, lòng Tiêu Doãn Nhi như tan chảy. Cô ấy nén cơn tức giận xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ nhà họ Tiêu bọn ta không nghĩ cách sao? Phụ thân ta vì chuyện của đệ đệ mà bạc đầu chỉ trong một đêm, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3552090/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.