Phải nói rằng có rất ít người ở đế quốc Nam Vân biết trong người lão Cam có chất độc, gần như là không có một ai ngoài ba thầy trò họ.
Nhưng sao Mục Vỹ lại biết được?
Tuy nhiên sau khi nhớ lại Mục Vỹ từng chỉ kiểm tra sơ qua người Tân Mộng Dao mà đã biết căn nguyên của chất hàn độc trong người cô, Mạt Vấn lập tức có vẻ mừng rỡ.
“Mục lão đệ, đệ biết nguyên nhân thì chắc chắn cũng biết cách giải quyết đúng không?”, Mạt Vấn vội kéo người Mục Vỹ, đầy vẻ mong chờ hỏi.
Vì quá kích động nên giọng của ông ấy trở nên khàn đặc. “Ta đang nói mà, chưa dứt câu thì ông đã nhảy. vào họng rồi”, Mục Vỹ ngậm ngọn cỏ trong miệng, hậm hực nói: "Thật ra vết thương này nói dễ chữa là dễ chữa, mà khó cũng là khổ”.
“Thật không?", Mạt Khánh Thiên không nhịn được kích động hỏi: "Nếu Mục thiếu gia có cách thì sau này, Mạt Khánh Thiên ta nhất định sẽ nợ ơn cứu mạng của cậu”
“Thôi khỏi! Chẳng qua ta thấy một thầy luyện đan tài giỏi như lão Cam mà lại bị thui chột như vậy, không kìm lòng được nên mới lên tiếng thôi”
Mục Vỹ không chút cảm kích nói: “Lão Cam, chỉ cần ông theo ta ba tháng, ta bảo đảm ông chẳng những không chết mà thương tích trên người còn hoàn toàn biến mất!"
Khỏi hắn bệnh ư?
Mạt Vấn và Mạt Khánh Thiên đều ngẩn ra, đến sư phụ của họ còn nhận định chắc chắn rằng đừng nói đến khỏi hẳn bệnh, thậm chí sống thêm chục năm nữa còn là kỳ tích.
Sao Mục Vỹ dám bảo đảm như vậy?
“Mục lão đệ, chuyện này không thể nói đùa được đâu!", dù Mạt Vấn biết trước đây Mục Vỹ đã chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao, nhưng thương tích của cô không thể so với sư phụ ông được.
“Ta giống người thích nói đùa sao?", Mục Vỹ chẹp miệng, mặc kệ hai huynh đệ Mạt Vấn, nói thắng với lão Cam: “Ông thấy sao?”
“Ha ha.."
Nghe Mục Vỹ nói vậy, lão Cam cười lớn đáp:
“Thằng nhãi nhà cậu rất biết tính toán, nhưng lão phu coi như bị cậu tính kế rồi. Ta cũng phải công nhận là mình đang thấy rất tiếc khi bị cậu giành mất thầy luyện đan có thế chất linh hoả đấy”
“Nếu đã vậy thì ngày mai lão phu sẽ đến lớp chín sơ cấp dạy học, nhưng có một chuyện này cậu phải hứa với ta. Tiết dạy nào của ta, Tô Hân Nhiên cũng phải có mặt, nếu không đến lúc đó dù ta có tha cho cậu thì hai đồ đệ ngốc của ta cũng không tha cho cậu đâu”.
“Được thôi!"
Mục Vỹ nhận lời một cách thoải mái.
Đùa gì thế! Lần này, hắn lời to rồi, phát tài rồi!
Với tu vi luyện đan của mình, không khó để Mục Vỹ nhìn ra thương tích trên người lão Cam. Nhưng những thương tích ấy thật ra là do tạp chất từ các loại linh đan trộn lẫn với nhau sau khi ông ấy uống vào người, từ đó tạo ra phản ứng.
Chất độc trí mạng thật sự tập trung ở phản ứng phức hợp do linh đan bát phẩm và cửu phẩm gây ra, chỉ cần loại bỏ được hết dược tính của các linh đan này, sau đó phát huy tác dụng của từng thứ một là có thể đề phòng các thương tốn này.
Người khác không biết, cũng không làm được, nhưng hắn thì ngược lại!
Kiếp trước hắn là một Tiên Vương mà đến vấn đề cỏn con này cũng không biết thì đập đầu vào đậu phụ mà chết đi cho xong.
Vì thế loại độc này chỉ khó với người khác, chứ không là gì với hẳn cả.
Hơn nữa, lão Cam này là sư phụ của thầy luyện đan bảy sao Mạt Khánh Thiên và thầy luyện đan sáu sao Mạt Vấn, thân thế khủng thế này thì chắc ít nhất ông ấy cũng phải là một thầy luyện đan bảy sao.
Thử hỏi cả học viện Thất Hiền, có ai mời được một thầy luyện đan bảy sao tới dạy cho lớp của mình chứ!
Dù Mục Vỹ cũng là một thầy luyện đan siêu cấp, nhưng hẳn không thể phân thân ra được, nên có thêm lão Cam thì hắn sẽ giảm bớt áp lực hơn.
Ngày hôm sau, một tin tức chấn động đã lan truyền nhanh chóng trong cả học viện.
Cửu hoàng tử Hoàng Thượng Vũ của hoàng gia bị giết, hơn nữa còn bị giết một cách quang minh chính đại ở trong Lôi Phong Viện.
Trong học viện có đủ mọi tin đồn về chuyện này.
Nhưng dù thế nào thì mũi nhọn cũng chữa thắng về phía Mục Vỹ.
Thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục là hung thủ giết người.
Những điều khiến người ta thấy lạ là hoàng thất biết rõ Mục Vỹ là hung thủ, nhưng lại không có động tĩnh gì.
Dù nhà họ Mục là một trong năm gia tộc lớn, còn Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc, nhưng nói thế nào thì hoàng thất cũng đã mất một vị hoàng tử, lẽ nào họ vẫn nhịn được ư?
Cùng lúc đó, Hoàng Cực Thiên đang ngồi ngay ngắn trong thư phòng của cung điện hoàng thất.
Nhà họ Hoàng tự nhận là hoàng tộc của đế quốc Nam Vân, Hoàng Cực Thiên là trưởng tộc, ông ta luôn cố gắng để vơ hết các thành các quận của đế quốc Nam Vân về dưới trướng của gia tộc mình.
Nhưng ý tưởng thì phong phú, còn thực hiện thì gian nan.
Hoàng thất đã phát triển hàng nghìn năm, nhưng chẳng những không chiếm được hết đế quốc Nam Vân về tay, ngược lại các gia tộc lớn mạnh còn không ngừng nổi lên.
Sớm nhất là nhà họ Lâm, gia tộc họ xuất hiện một thiên tài đỉnh cấp nên đã vực dậy cả gia tộc.
"Tiếp đến là nhà họ Gổ, sau nữa là nhà họ Tiêu.
Còn nhà họ Mục, dưới sự dẫn dắt của Mục Thiên Vũ, gia tộc nhà họ mới phát triển mấy chục năm cũng đã trở thành một trong năm gia tộc lớn.
Điều quan trọng nhất là tầm ảnh hưởng của nhà họ Mục trong năm gia tộc lớn không hề nhỏ.
Bây giờ, Hoàng Cực Thiên đang có vẻ mặt rất khó coi!
Cửu hoàng tử Hoàng Thượng Vũ đã chết.
Người chết là con trai của ông ta, dù đó không phải người con trai mà ông ta thương yêu nhất, nhưng dẫu sao cũng là con cháu dòng dõi hoàng thất, là một vị hoàng tử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]