Đến cảnh giới Thông Thần mới chính thức bước trên con đường của võ giả?
Nghe thấy những lời gần như là nói hươu nói vượn của Mục Vỹ, nét mặt của Lâm Hiền Ngọc đần trở nên trầm trọng.
Suy cho cùng, gã chỉ là con cháu trong một gia tộc ở thành Nam Vân, hoàn toàn không biết gì về trình độ của nhà họ Mục.
Mục Vỹ thấy Lâm Hiền Ngọc thần người ra thì ho vài tiếng rồi nói: "Ặc, khó hiểu lắm sao? Cứ xem như ta nói linh tỉnh đi, nhưng những lời tiếp theo ngươi phải ghi nhớ.
"Kinh mạch là căn cơ xuyên suốt cơ thể võ giả, nói đúng hơn thì xương cốt là nền tảng của cơ thể võ giả, kinh mạch là khung cố định nền tảng, máu thịt là thứ được đắp nặn vào để khung cao lên như tháp trời Cả ba thứ không được thiếu cái nào”.
"Thế nhưng, ngươi mất đi kinh mạch gần sáu năm ròng mà vẫn sống sờ sở. Vậy tức là không phải cơ thể ngươi không còn kinh mạch nữa, mà là... nó đã hình thành một kinh mạch khác, một hệ thống kinh mạch hoàn toàn khác với kinh mạch của võ giả thông thường”
Cái gì!
Lời nói của Mục Vỹ làm cho lòng Lâm Hiền Ngọc dậy sóng.
Gã đã có một hệ thống kinh mạch khác ư?
"Chính xác hơn, kinh mạch của ngươi vẫn chưa được hoàn thiện nhưng chỉ căn tu luyện, nó sẽ trở thành một hệ thống kinh mạch lợi hại hơn cả kinh mạch chân chính gấp trăm lần".
Sao có thể như vậy?
Ngay cả Thanh Trĩ và Thanh Sương cũng ngạc nhiên quá đổi trước những lời này của hẳn.
Lâm Hiền Ngọc còn sống đã là kỳ tích rồi, vậy mà vẫn có thể tu luyện ra một loại kinh mạch đặc biệt ư?
“Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta có phải tinh tinh đâu!"
Mục Vỹ bất đắc dĩ bĩu môi, nói tiếp: "Thế này cho dễ hiểu. Ta hỏi ngươi, có phải ngày nào vào một thời gian nhất định ngươi cũng thấy đau nhức toàn thân, lúc đó ngươi chỉ muốn chết đi cho xong nên mới mượn rượu giải sầu đồng thời làm mình không thấy đau nữa, từ khi mất đi tinh hoa huyết mạch ngươi đã luôn như vậy đúng không?
"Sao ngươi biết?"
Đến phụ mẫu gã cũng không biết chuyện này, sao Mục Vỹ lại biết được?
Ai cũng biết trước giờ Lâm Hiền Ngọc luôn là một người kiêu ngạo nên sau khi huyết mạch bị tước đi, gã một mực chịu đựng tất cả đau đớn cùng những lời chế nhạo.
Mỗi trưa, máu trong cơ thể sẽ chảy thật nhanh như rơi vào trong suối nước nóng. Những lúc như thế, gã lại đau đến không muốn sống nữa.
Vậy nên mỗi ngày gã đều lấy rượu để đánh lạc hướng bản thân.
Mục Vỹ khoát tay rồi hỏi: "Nhưng sau cơn đau, ngươi cảm nhận được dòng chảy của máu bình thường trở lại, thậm chí còn thuận lợi hơn trước đó nữa phải không?"
"Không sai!”
Giờ đây, ánh mắt của Lâm Hiền Ngọc khi nhìn hắn đã không còn hiện lên sự khinh thường nữa, thay vào đó là mong chờ.
Gã mong chờ Mục Vỹ sẽ tiếp tục nói ra chuyện gì khiến mình kinh ngạc.
Quả nhiên!
Thấy Lâm Hiền Ngọc gật đầu chắc nịch, lòng Mục Vỹ mừng khôn xiết.
"Vậy thì dễ rồi!"
Mục Vỹ giữ bình tĩnh nói tiếp: "Vũ trụ mênh mông, nơi chúng ta đang sống chỉ là một góc mà thôi, còn nhiều chuyện thần kỳ ngươi chưa biết lắm"
"Trong quá khứ, có một vị đại năng cũng như ngươi, bị kẻ thù truy sát, đùa cợt tước đi thần mạch của mình, từ đó trở thành một phế nhân. Nhưng ông ấy một lòng nghị lực, chẳng những không chết mà còn giấu mình, tự sáng tạo ra một bộ pháp quyết tu luyện lại toàn bộ kinh mạch, mạnh hơn trước đó gấp trăm lăn, thực lực tăng cường một cách đáng sợ, đập vỡ xương, xé rách mạch của kẻ thù, cuối cùng trở thành một cao thủ ngang trời!”
Nghe vậy, Lâm Hiền Ngọc hoàn toàn khiếp sợ.
Bị cướp đi huyết mạch thì tự xây dựng lại!
“Công pháp đó tên là Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết. Công pháp này không chỉ có thể khôi phục kinh mạch mà còn tu luyện nó càng tỉnh thâm hơn, sức mạnh của huyết mạch càng lớn, thậm chí đến cuối cùng còn có thể so với huyết mạch của thần thứ”.
Mục Vỹ mỉm cười: "Đúng lúc ta có!"
Nhìn thấy nụ cười có phần ranh ma của hắn, Lâm Hiền Ngọc cần răng.
Từ khi gã biến thành phế nhân, tất cả mọi thứ đều thay đổi, mất đi tình thương của cha, huynh đệ ruột cũng ngoảnh mặt. Chỉ còn là một tên rác rưởi chịu mọi sự nhạo báng.
Hôm nay, một cơ hội được mở ra trước mắt, Lâm Hiền Ngọc không thể không động lòng
Mạnh Quảng Lăng tìm đến gã cũng vì cơ thế tàn phế này, chẳng qua gã biết rõ thủ đoạn của y nên không muốn hợp tác.
Mục Vỹ đang ngồi trước mặt cũng có mục đích riêng.
Nhưng làm hộ vệ thiếp thân ba năm đổi lấy cơ hội vùng lên cho mình thì rất đáng!
"Thiếu chủ!”
Lâm Hiền Ngọc từ từ khom lưng, chắp tay cúi đầu rồi kính cẩn gọi.
Nhìn thấy vẻ mặt của gã, Mục Vỹ mỉm cười.
Muốn thu phục một thiên tài là rất khó, người như thế luôn có lòng tự tôn và kiêu ngạo, không ai có thể sỉ nhục.
Tuy nhiên, Mục Vỹ chỉ muốn nhờ gã một thời gian chứ không phải thu phục gã.
Hắn cần người giúp đỡ trong lúc ở thành Nam Vân!
Lâm Hiền Ngọc xem như là người đầu tiên hân ngỏ ý mời chào.
“Tốt!"
"Một câu thiếu chủ này của ngươi đã đủ rồi", Mục Vỹ cười ha ha rồi nói: "Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi khẩu quyết của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết tăng thứ nhất. Ngươi phải đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng, nếu không thì hủy bỏ mọi giao ước giữa chúng ta!"
"Dù tu luyện thành công nhưng chưa đạt tới tăng thứ nhất của cảnh giới Linh Huyệt thì ta vẫn không cần ngươi nữa. Điều ta căn là thiên tài, không phải phế vật. Một tháng nữa ngươi sẽ tự rõ sự đáng sợ của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết thôi."
Dứt lời, một cuộn giấy hiện ra từ trong nhẫn không gian của Mục Vỹ, trên cuộn giấy chằng chịt chữ.
Hành động lấy cuốn sách ra của hắn làm cho Lâm Hiền Ngọc bất ngờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]