Đêm đến, trong căn phòng đơn sơ tại nhà họ Mục.
Mục Lâm Thần và Mục Thanh Vũ đứng đối diện nhau.
“Lâm Thần, mấy năm nay đệ phải chịu khổ rồi."
“Ha ha... Đại ca đừng khách sáo. Huynh nỗ lực vì nhà họ Mục nhiều hơn đệ”, Mục Lâm Thần cười đáp, cơ mặt dần thay đổi.
Thoáng chốc, gương mặt của ông ấy xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất, biến thành một người hoàn toàn khác.
Nhìn kỹ có thể thấy gương mặt này giống hệt Mục Thanh Vũ.
“Vỹ Nhi cũng phải chịu nhiều khổ cực. Đệ nhìn nó lớn lên, liệu có biết tại sao nó lại... thay đổi nhiều như vậy không?”
“Đệ cũng không biết. Đôi khi trông đứa trẻ này ngang ngược càn rỡ, nhưng thỉnh thoảng lại có chút u buồn, khiến người khác không thể nắm bắt.
“Thôi bỏ đi, người làm phụ thân như ta quả thực không xứng”.
“Đại ca!"
Mục Lâm Thần nói: “Chuyện năm đó cũng không thể trách huynh. Dù sao mẫu thân của Vỹ Nhỉ cũng tới từ nơi đó, trong mắt nhà họ Mục chỉ là sâu kiến”.
“Ta hiểu, vậy nên lăn này mới để nó kế nhiệm vị trí trưởng tộc. Có như vậy, ta mới có thể buông tay làm chuyện của ta.”
“Nhưng mà Vỹ Nhi lớn lên ở thành Bắc Vân, trong nhà họ Mục có nhiều thế lực phức tạp, lại thêm nhà họ Tiêu, nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và hoàng thất nhúng tay, nó có thể làm được sao?”
“Trước kia ta cũng nghĩ là không thể, chỉ muốn nó sống bình an cả đời ở đây với đệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3543437/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.