Chương trước
Chương sau
"Ha ha!"

Ngay lúc đó, một người cười phá lên: "Thiệu Minh, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa. Theo ta thì chúng ta cứ giết hắn trước rồi có gì nói sau. Đường Minh Dương, ngươi thấy sao?"

"Tự dưng lôi ta vào làm gì!"

Nghe thấy lời nói của Ba Dụ Đức, sắc mặt của Thiệu Minh trầm xuống, tỏ ra khó chịu mà nhìn gã và Đường Minh Dương.

“Thiệu Minh, ngươi cũng đừng mượn gió bẻ măng. Thiết Sơn Hộ đã bị thương, ba chúng ta giết tên này rồi, chắc chắn sẽ tìm ra bí mật thôi"

"Đúng đấy. Hơn nữa, theo như ta được biết, cao thủ đã táng thân trong động Phong Lĩnh này là đệ tử thân truyền trong tông môn ta, trốn ra ngoài là do đã trộm lò luyện Phong Thiên đấy!"

"Lò luyện Phong Thiên!"

"Lò luyện Phong Thiên!"

Nghe được lời này, Đường Minh Dương và Thiệu Minh giật mình thấy rõ.

“Hai ngươi không biết chuyện đó

Ba Dụ Đức thầm chửi rủa, nét mặt của gã trở nên khó coi.

Gã nghĩ rằng Đường Minh Dương và Thiệu Minh đã biết chuyện này, hóa ra lại không phải.

"Lò luyện Phong Thiên là một huyền khí cực phẩm, rất lý tưởng cho việc luyện đan và luyện khí, không ngờ mấy năm qua không nghe trong tông môn nói đến nó là vì nguyên nhân này”.

"Ha ha... ta biết ngay mà, mưu mô như Ba Dụ Đức ngươi sao lại chịu vì phần mộ của một cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm mà mạo hiểm chứ, thì ra là như vậy".

"Hừ!"

Hai người họ mỗi người góp một câu khiến cho mặt mày Ba Dụ Đức tái mét, không thốt nên lời.

"Lò luyện Phong Thiên à..."

Mục Vỹ thì âm thầm gật đầu khi nghe thấy lời nói của gã.

Thì ra thứ hắn vừa lấy được là lò luyện Phong Thiên, thảo nào thần kỳ đến thế,

Không chỉ có thể dùng để luyện chế đan dược mà còn có thể luyện chế thần binh, một lò luyện như vậy mà lại xuất hiện ở Thiên Vận Đại Lục, quả là chuyện hiếm hơi.

"Chẳng biết kẻ này có thấy được lò luyện Phong Thiên trong sơn động hay không đây!”

Vừa nói, ba người đồng loạt tập trung nhìn về phía Mục Vỹ.

Nhìn thấy ánh mắt như hổ đói ấy, lòng Mục Vỹ lạnh đi

Hôm nay kiểu gì ba tên này cũng sẽ không bỏ qua. Nếu họ biết lò luyện Phong Thiên đang ở ngay trên người hắn thì chắc chẩn sẽ lập tức xông lên cấu xé hắn ra.

Mà nói đi cũng phải nói lại, tình cảnh của hắn đang rất khó khăn. Đối phương có hai cao thủ cảnh giới Tụ Khiếu, tầng thứ mười của thân xác, một cao thủ cảnh giới Thông Linh ~ tầng chín, lại thêm hai mươi đến ba mươi võ giả có cảnh giới không thấp hơn Ngưng Mạch (tầng sáu).

Quan trọng nhất là, một khi trận chiến bùng nổ, Mặc Dương sẽ phải đối mặt với nguy cơ đến từ bốn phương tám hướng.

"sư phụ, con biết người đang lo lắng cho con, nhưng con là đồ đệ của người, con không sợ!”, Mặc Dương đột nhiên lên tiếng, giọng điệu rất kiên định.

"Giỏi, thế mới là đệ tử của Mục Vỹ ta chứ. Có điều bọn hổ giấy này không xứng để áp chế chúng ta đâu"

Mục Vỹ vừa nói xong thì hai tiếng định đang đồng thời vang lên, hai thanh kiếm Thanh Khuyết cùng rời vỏ, kiếm khí ngập tràn.

"Một đống người thế này mà lại đi bắt nạt hai thầy trò, không thấy quá đáng à!”

Ngay khi cuộc chiến sắp nổ ra thì đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng và trong trẻo truyền đến.

Một bóng người trắng như tuyết bay tới, khí thế lạnh như bằng nhanh chóng bao phủ khắp nơi.

Tần Mộng Dao như tiên nữ hạ phàm trong chiếc váy dài màu trắng thoát tục, nhưng đôi mắt đang nhìn đám người ở đối diện Mục Vỹ lại mang đầy sát ý.

“Sao huynh lại gạt muội, huynh có xem muội là gì không!"

Xoay người nhìn hẳn, trên mặt Tân Mộng Dao hiện lên sự bất mãn, cô tức tối trách móc.

"Đâu có, do bất đắc dĩ thôi mà. Ban đầu huynh định gọi muội nhưng nhiều người quá, không có cơ hội!", Mục Vỹ gãi đầu, cười trừ giải thích.

"Dẫn đồ đệ bảo bối của mình đi mà lại không nói với muội, còn đâu có nữa à!"

"Không có thật mà!"

"Đáng lẽ muội không nên lo cho huynh, cứ mặc họ xé xác huynh thành cám mới phải!"

“Đừng tàn nhẫn như vậy mà!”

...

Thấy hai người bỏ quên những người xung quanh, Mặc Dương không kìm được bĩu môi.

Người ta đang lăm le giết đến nơi kìa, có phải lúc để đùa giỡn đâu!

"Sư phụ, sư mẫu, khu khu..., cuối cùng gã vẫn phải kéo kéo vạt áo của hai người nhịn nổi nữa, trầm giọng thét lên.

"Đây không phải lúc để hai ngươi tình chàng ý thiếp đâu, chỉ bằng để ta đưa các ngươi xuống địa ngục rồi hãy ân ái với nhau đi!"

Rít lên, Đường Minh Dương mất kiên nhẫn, tung một chưởng gào thét mà tới.

"Ầm ầm!", trong chưởng ấn cuốn gió của y xen lẫn những lưỡng khí đen mờ mờ, tỏa ra mùi hôi khiến người ta buồn nôn.

"Cổ Độc Âm Sát Chưởng!"

"Không ngờ Đường Minh Dương tụ luyện thành công võ kỹ này mà chẳng để lộ tiếng gió nào, đúng là khó lường".

"Hai người các ngươi đừng có đứng đấy nói mát, không phải là ta không biết những thủ đoạn các ngươi đang che giấu đâu”

Thiết Sơn Hộ đang nhắm mắt điều chỉnh hơi thở. bỗng dưng lên tiếng.

“Ngươi cũng sống dai ghê nhỉ, giờ khỏe lại rồi này!"

Thấy hẳn ta có thể đứng lên, Ba Dụ Đức và Thiệu Minh nở nụ cười hiểm độc.

"Câm miệng!"

"Câm miệng!"

Bị hai người quát thẳng vào mặt, Mặc Dương há hốc mồm, đứng sững tại chỗ.

"Đủ rồi!"

Đường Minh Dương và hai người kia cũng không
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.