Một bên khác, Mục Vỹ vừa huy động chân nguyên toàn thân vừa nhanh chân chạy vào trong sơn động.
Tuy ánh sáng xanh lục vừa rồi rất mờ nhạt, chỉ xuất hiện trong chốc lát nhưng hắn vẫn nhạy bén phát hiện.
Mục Vỹ tin rằng Mặc Dương có thể dùng kiếm ý cùng cảnh giới Ngưng Khí - tăng thứ năm của thân xác để ngăn cản lũ huyết thi một thời gian.
Nhưng bất buộc phải giải quyết kẻ đang gây ra tất cả những điều này.
Bọn huyết thi đó sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện.
Nghĩ đến lời đồn bị lan truyền một cách thái quá trong thành Bắc Vân, Mục Vỹ dần dần ngộ ra.
Có lẽ một vài người đã âm thầm đổ đầu vào lửa nên mới làm cho động Phong Lĩnh trở thành đề tài bàn tán sôi nổi như thế.
“Đứng lại cho ta!"
Một con dao găm xuất hiện trong tay, Mục Vỹ thình lĩnh ném vào lưỡng sáng màu xanh lục mờ mờ ở trước mắt.
"Phập!"
Tiếng vật nhọn đâm vào da thịt vang lên, cái bóng màu xanh loạng choạng, cuối cùng cũng dừng bước.
"Ngươi là ai?"
Đứng cách bóng xanh mười mét, Mục Vỹ quát.
"Khà khà... Bọn võ giả cảnh giới Linh Huyệt kia đều không phát hiện ra được bổn tọa mà ngươi lại có thể. Cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác cơ à, quả là tài giỏi!"
Nhìn kỹ, bấy giờ Mục Vỹ mới nhận ra bóng xanh kia là một người đang dùng áo choàng xanh lục để bao bọc toàn thân, cao khoảng một mét bảy, đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt.
Thấy cách ăn mặc này, hẳn chợt có dự cảm không lành.
"Lục Ảnh Huyết Điện! Ngươi là người của Lục Ảnh Huyết Điện!"
"Ồ?"
Nghe thấy tiếng thốt của Mục Vỹ, đôi mắt xanh biếc của người áo xanh nhìn chằm chằm vào hắn, nét mặt đầy chấn động.
"Làm sao ngươi biết Lục Ảnh Huyết Điện?", y kinh ngạc nói: "Lục Ảnh Huyết Điện đã bị tiêu diệt vào năm nghìn năm trước, giờ đã không còn nữa, chỉ còn Lục Ảnh Huyết Tông thôi!”
"Nhóc con kia, bổn tọa thấy ngươi biết khá nhiều đấy!", người áo xanh lom lom nhìn Mục Vỹ, đe dọa: "Chỉ bằng luyện chế ngươi thành huyết thi đi, chắc chắn sẽ có ích lắm đây!"
Lục Ảnh Huyết Điện đã bị tiêu diệt rồi?
Lục Ảnh Huyết Tông ư?
Xem ra, mười nghìn năm trôi qua, rất nhiều chuyện đều thay đổi.
Lúc trước, sau khi xưng bá thế giới Tiểu Thiên, rong một lần đi du lịch Mục Vỹ mới vô tình biết đến Lục Ảnh Huyết Điện.
Lục Ảnh Huyết Điện là một nơi chuyên luyện chế huyết thí, vô cùng khủng bố.
Chỉ cần có xác chết là họ có thể không ngừng luyện chế ra huyết thi và nhờ vào đó để chiến đấu. Có chiến đấu thì có đổ máu, số lượng thi thể sẽ tăng lên liên tục.
Có lần Mục Vỹ đã được chứng kiến sự đáng sợ của Huyết Điện, rất rõ ràng cái cảm giác căm ghét đến ghê tởm ấy.
Thử nghĩ mà xem, nếu như bạn bè và người thân của ngươi bị giết và luyện chế thành huyết thí, sau đó họ lại quay lưng muốn giết ngươi, ra tay tàn độc không chút do dự. Đối phó với những người đã từng là thân thuộc ấy, nếu không nhẫn tâm thì kẻ chết sẽ là chính ngươi.
Đây là một sự tra tấn về mặt tỉnh thần.
"Khà khà, nhóc con, không ngờ ngươi tới từ thành Bắc Vân lại biết nhiều thật, xem ra thân thế của ngươi cũng không đơn giản! Bốn tọa hứng thú với ngươi lắm"
“Hừ, nói khoác mà không biết ngượng, chỉ có cảnh giới Linh huyệt tầng một, đã khơi thông huyệt Hợp Cốc để hội tụ chân nguyên thôi mà cũng dám nói năng cuồng vọng như vậy!"
"Kẻ nói khoác mà không biết ngượng là ngươi mới đúng!"
Nghe thấy lời khiêu khích của Mục Vỹ, người áo xanh cười khẩy, nói: “Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất là đủ để giết ngươi rồi, luyện chế ngươi thành huyết thi chắc hẳn sẽ thú vị lầm đây”
"Hữ! Ở Lục Ảnh Huyết Điện năm đó chỉ có võ giả bước vào mười tầng cảnh giới Thông Thần mới có thể xưng là bổn tọa, ngươi mới đến cảnh giới Linh Huyệt mà cũng dám tự xưng mình cao như vậy ư?"
“Cảnh giới Thông Thần!"
Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, người áo xanh lại càng bất ngờ.
"Ngay cả cảnh giới Thông Thần mà ngươi cũng biết, xem ra là đến từ thế lực thâm sâu nào rồi. Tuy nhìn ngươi chỉ có cảnh giới Tụ Đan ~ tầng thứ tám của thân xác, thực lực của ngươi lại mạnh hơn so với bọn đệ tử Thánh Đan Tông kia nhiều. Bổn tọa cũng hứng thú với ngươi hơn."
"Ta thì không thích gì ngươi đâu!"
Xua xua tay, nhìn người áo xanh, Mục Vỹ nổi cả da gà da vịt.
Trong tay thì từ từ hiện ra một thanh kiếm sắc bén.
Kiếm Thanh Khuyết!
Thanh kiếm trong tay Mục Vỹ chính là kiếm Thanh Khuyết, chẳng qua nó được hẳn khắc thêm khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ. Nó là phàm khí thượng phẩm, nhưng nếu thật sự bàn về thực lực thì tuyệt đối không thua huyền khí hạ phẩm.
"Này thì vênh váo!”
Khẽ quát một tiếng, Mục Vỹ chém một nhát ra.
"Đinh!"
Người áo xanh đưa tay, năm ngón tay khô quắt như cành khô xám xịt.
Y nắm tay lại, kiếm Thanh Khuyết chém ra những giọt máu, tiếng "phụt" vang lên, máu văng xối xả.
Trong màn máu, hai người đồng thời rúng động.
Mục Vỹ ngạc nhiên là vì đáng ra võ giả dù đã tiến vào tầng một của cảnh giới Linh Huyệt, đả thông huyệt khiếu Hợp Cốc thì cũng không thể ngăn cản chiêu kiếm này của mình.
Ít nhất cũng phải bị chém đứt tay.
Nhưng chiêu kiếm đó lại chỉ để lại trên bàn tay của người áo xanh này một vết chém.
Người áo xanh lại càng thẳng thốt hơn.
Bản thân là người của Lục Ảnh Huyết Tông, y biết dù mình đã là cao thủ Linh Huyệt tầng một nhưng cơ thể lại không hề cứng cáp, song dù có vậy thì vẫn không thể chối bỏ cảnh giới của y.
Nếu vừa rồi không vận dụng toàn bộ chân nguyên trong huyệt Hợp Cốc để chống cự nhát kiếm vừa rồi của Mục Vỹ, bàn tay của y đã bị chặt bỏ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]