Mục Vỹ nói không sai, nếu nhà họ Mục cử nhiều tình anh đi mà cuối cùng lại không có thu hoạch thì chẳng khác nào tai họa cả.
Tuy nhiên, Mục Lâm Thần lại hiểu rằng nguy hiểm càng lớn, lợi ích có thể đạt được sẽ càng lớn.
"Con biết trong lòng nghĩa phụ nghĩ gì, cũng không phải là mình không thể cử ai, có điều không căn nhiều như thế này đâu ạ."
"Ồ? Thằng nhóc con nói nên cử ai xem nào?”
"Con chứ ai!"
"Con?"
Mục Lâm Thần vừa nghe Mục Vỹ tự đề cử mình thì hai mắt trợn trừng, khóe môi giật giật.
Không phải ông ấy xem thường hẳn mà là do chuyến đi đến động Phong Lĩnh lần này thật sự quá hung hiểm. Nếu chỉ có một mình Mục Vỹ đi, lỡ đã không lấy được bảo bối gì lại còn khiến hẳn bị liên lụy thì quá là không hay.
"Ha ha, nghĩa phụ khỏi phải lo, con biết nên làm gì khi đi động Phong Lĩnh mà. Xưa nay bảo bối luôn có linh tính, có duyên thì lấy được, nếu không thế có thì con sẽ không cưỡng cầu!
Mục Vỹ tự tin nói: "Nhưng nếu nghĩa phụ nóng lòng phái một lượng lớn nhân tài của nhà họ Mục đi, lỡ may thiệt hại toàn bộ thì ngược lại còn khiến cho nhà họ Mục ta tổn thương nặng nề. Xa thêm nữa, dù có lấy được bảo bối thì gia tộc ta cũng phải mất đến mấy năm để hồi phục, nghĩa phụ cho răng hai lão già Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh kia sẽ bỏ qua cơ hội này sao?"
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3538759/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.